TIẾT BÌNH AN - Chương 87: Trưởng Thành Rồi (tiếp)

Cập nhật lúc: 2025-07-18 00:14:16
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quan tài của Vạn Tuyên Đế đặt tại tông miếu trong hoàng cung bảy ngày.

Ngày thứ bảy, cả thành tràn ngập một màu trắng xóa. Giữa màn mưa bụi giăng giăng, Bùi Thuyên, Bát công chúa và những con hoàng thất ít ỏi khác đều mặc bạch y, hộ tống quan tài đến ngoài cổng thành.

Theo luật lệ Đại Thịnh, Lễ bộ sẽ cử chuyên trách cùng Chu công công và những từng hầu hạ Vạn Tuyên Đế đưa linh cữu đến Yến Sơn hoàng lăng an táng. Những của Lễ Bộ sẽ về kinh phục mệnh, còn những còn sẽ ở trông coi hoàng lăng.

Vài ngày , Bùi Thuyên dẫn đầu văn võ bá quan đến đàn tế và tông miếu hoàng gia lễ tế cáo trời đất, tiếp nhận đại thống, chính thức đăng cơ.

Trên đài cao, Bùi Thuyên đầu đội mũ miện bằng trân châu, khoác cổn phục thêu rồng, thắt lưng đai ngọc nạm vàng hình rồng. Hắn cắm ba nén hương lư hương hai quai, khói hương lượn lờ bay lên, cáo với tổ tông, đổi niên hiệu thành Thiên Thành, tức là năm Thiên Thành thứ nhất.

Nghi thức tất, bách quan dập đầu: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Dự Vương đăng cơ, phong Nguyên thái phi Nguyên thái hậu, phong Dự Vương phi Hoàng hậu, đây là điều cần bàn cãi.

Về phần đại điển phong hậu, Bùi Thuyên xem qua ngày mà Lễ bộ chọn, ngày lành gần nhất là mùng 11 tháng 2.

Bùi Thuyên : "Đổi thành mùng 1 tháng 2."

Lễ bộ Thị lang khẽ toát mồ hôi, như thì gấp, bèn đáp: "Bệ hạ, mùng 1 tháng 2 hình như..."

Bùi Thuyên nâng mắt lên, nhàn nhạt : "Không ngày lành?"

Vị Lễ bộ Thị lang chợt bừng tỉnh, cũng do bản hồ đồ. Bệ hạ mùng 1 tháng 2 thì chỉ thể là mùng 1 tháng 2!

Hắn vội vàng đáp: "Vâng, là ngày lành."

Bùi Thuyên: "Đại điển phong hậu sẽ cử hành mùng 1 tháng 2."

Lễ bộ Thị lang: "Vâng, ."

Rời khỏi Tín Dương cung, Thị lang lau mồ hôi một cách cật lực, uy nghiêm của Bệ hạ so với khi còn tiềm long còn đáng sợ hơn. Sự lạnh lùng rèn giũa chiến trường đó, quả thực thứ mà văn nhân thể quen .

Lưu công công bưng một tách Quân Sơn Ngân Châm, liếc vị Thị lang , khẽ lắc đầu.

Nếu lúc còn quen lấy Bệ hạ so sánh với lúc còn là Vương gia, nhất định sẽ chịu thiệt.

Bước Tín Dương cung, Lưu công công đặt tách xuống, khoanh tay sang một bên. Bùi Thuyên đang phê duyệt tấu chương. Một lát , Bùi Thuyên hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"

Lưu công công : "Chiếu ngục truyền lời: Thứ dân Bùi Số cả ngày dùng lời lẽ ô uế, khiêu khích Bệ hạ..."

Bùi Số chính là phế Thái tử.

Bùi Thuyên mắt cũng thèm nâng lên, bút son tiếp tục nhanh chóng chấm tấu chương.

Lưu công công do dự một chút, cẩn thận : "Còn nguyền rủa Hoàng hậu nương nương."

Mặc dù đại điển phong hậu còn cử hành, trong cung nhất trí đổi cách xưng hô, bây giờ Hoàng hậu duy nhất trong cung chính là Bình An.

Bùi Thuyên khựng bút, chấm một vết mực lên tấu chương, sắc mặt trầm xuống: "Khiến nữa."

Lưu công công: "Vâng."

Còn về việc cắt lưỡi cho uống thuốc câm, phương pháp khác thích hợp hơn.

Chẳng bao lâu , Bùi Thuyên gấp phong tấu chương cuối cùng, trời tối.

Hắn hỏi: "Bùi Uyển thế nào?"

Lưu công công: "Nhiều ngày như đều chịu khai."

Theo Lưu công công thấy, miệng của Ngọc Cầm quá kín. Bệ hạ năm xưa nàng gì mà Hoàng hậu nương nương quên mất nhiều chuyện như , nhưng Ngọc Cầm thà c.h.ế.t chứ chịu .

Thế nhưng Bệ hạ cũng quyết tâm.

Liền thấy Bùi Thuyên dậy, : "Đến Chiếu ngục."

Chiếu ngục ở ngoại ô phía tây của kinh thành, phận hiện tại của Bùi Thuyên, theo lý mà dễ khỏi cung. Tuy nhiên, trong thời gian giao thoa giữa triều đại cũ và mới, việc vẫn còn tương đối lỏng lẻo, hơn nữa Thống lĩnh cấm vệ và những khác đều là tâm phúc, tự khắc sẽ rêu rao.

Chiếu ngục sâu lòng đất, ẩm ướt tăm tối, chẳng hơn nhà lao của Đại Lý Tự là bao. Bởi vì giam giữ những mà Hoàng đế chán ghét nên càng bẩn thỉu, càng hỗn loạn.

Ngọc Cầm ở trong phòng giam, cổ khóa tường, tay và chân đều trói chặt, để ngăn nàng đập đầu tự tử.

Một loạt tiếng bước chân đến gần, đột nhiên, nàng thấy một tiếng "Bệ hạ".

Nàng dùng sức vặn đầu, ngoài phòng giam.

Là Bùi Thuyên.

Hắn quả nhiên đăng cơ, một minh hoàng long bào khoác , mày mắt tuấn mỹ vô song, khí độ càng thêm cao quý.

Hắn dường như sinh là để mặc bộ long bào . Đừng đến phụ to béo ục ịch của nàng, ngay cả tổ phụ của nàng so với cũng giống một vị đế vương chân chính.

Lý Kính tiến lên, tháo bỏ khăn trong miệng Ngọc Cầm. Sau đó, tất cả trong ngục đều lặng lẽ lui xuống. Xung quanh chỉ còn Bùi Thuyên và Ngọc Cầm.

Ngọc Cầm lập tức hiểu rõ ý đồ của Bùi Thuyên, nàng : "Ta sẽ cho ngươi ."

Những kẻ buôn mà Bùi Thuyên tìm đều là những kẻ quan trọng. Còn những kẻ thực sự chuyện đều chết.

Đây là những chuyện của Bình An mà chỉ nàng , nàng cố tình để toại nguyện, dù c.h.ế.t cũng .

Bùi Thuyên đột nhiên : "Ở đây cũng khá yên tĩnh."

Ngọc Cầm ngẩn , Thái tử giam gần nàng, mỗi ngày đều thể loáng thoáng thấy gào thét chửi rủa.

hôm nay thì .

Nàng hứng thú hỏi: "Cắt lưỡi, là cho uống thuốc câm?"

"Nghe một loại thuốc, khi uống sẽ quên hết chuyện cũ, biến thành một kẻ ngu ngốc." Tốc độ của Bùi Thuyên nhanh, giọng điệu cũng nặng nề, giống như chỉ đang kể một sự việc.

trong khoảnh khắc, Ngọc Cầm kìm rùng , nàng lạnh: "Đây là loại thuốc gì, từng qua."

Lời dứt, Lý Kính và một thị vệ mỗi kéo một bên, lôi một kẻ béo phì đến cửa nhà lao.

Trong ánh sáng lờ mờ, phế Thái tử mắt lé mồm méo, giọng yếu ớt, miễn cưỡng phát tiếng "khò... khò...".

Lý Kính : "Bệ hạ, phế Thái tử quên hết tất cả chuyện ."

Chữ "tất cả" bao gồm cả ăn cơm, ngủ nghỉ, chuyện, giống như trẻ sơ sinh, cũng thực sự câm.

Bộ dạng của phế Thái tử khiến trong lòng Ngọc Cầm rung lên hồi chuông cảnh báo, nàng : "Không, chúng cũng là tông thất hoàng gia, Hoàng tổ mẫu sẽ để ngươi dùng loại thuốc !"

Bùi Thuyên ánh mắt lạnh lẽo, nhàn nhạt : "Các ngươi thì tính là tông thất gì."

Trương thái hậu tự xin đến chùa Hoàng gia cầu phúc cho Đại Thịnh, còn bất cứ ai thể bảo vệ cho đám tiền Đông cung. Hắn gì cũng bất kỳ ai dám dị nghị.

Ngọc Cầm siết chặt tay, nàng sợ c.h.ế.t nhưng Bùi Thuyên nàng sợ cái gì!

Phải , nàng sợ quên.

Nàng những chuyện quá khứ của Bình An mà Bùi Thuyên hề , đây là điểm duy nhất nàng hơn Bùi Thuyên. giờ đây, ánh mắt lạnh lùng của Bùi Thuyên dường như đang : Nếu chỉ ngươi , thì ngay cả ngươi cũng quên .

Không, nàng thể quên, nếu thì bao nhiêu chuyện nàng đều là vì cái gì? Sống như còn bằng c.h.ế.t !

Lý Kính mang đến một bát thuốc, bóp miệng Ngọc Cầm, Ngọc Cầm thét lên: "A a a cút ! Ta uống! A a a a a!"

Bùi Thuyên cúi đầu nàng, : "Bây giờ, chuyện ?"

Lý Kính và những khác mang phế Thái tử lui xuống. Ngọc Cầm vì giãy giụa nên mắc kẹt trong vòng vây. Nàng nghẹn cổ, một lát , giọng khàn khàn: "Mười hai năm ngày Thượng Nguyên, thấy kẻ buôn vứt tiểu Bình An về Quốc công phủ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-87-truong-thanh-roi-tiep.html.]

"Ta mua tiểu Bình An nhưng Bình An về nhà, nàng luôn về nhà. Ta ở mặt nàng, g.i.ế.c một con thỏ mà tặng cho nàng, lột da nó, rút gân nó, lọc thịt nó, nàng vẫn về nhà."

Bùi Thuyên bình tĩnh nàng.

Ngọc Cầm: "Người của tổ phụ cũng bắt đầu truy tìm, thể giấu nàng nữa."

"Ta bảo kẻ buôn đưa nàng khỏi kinh thành. Đương nhiên, tên buôn trộm lấy con hổ vải, ngược uy h.i.ế.p , đúng là tiện nhân, sớm ..."

Bùi Thuyên nâng bát thuốc lên đặt xuống, phát một tiếng "cạch" lớn.

Tiếng động truyền đến tai Ngọc Cầm. Ngọc Cầm đột nhiên như bóp cổ, nàng thu giọng , hiểu rõ Bùi Thuyên chỉ những chuyện liên quan đến Bình An.

Cơ thể nàng run rẩy một chút, mới tiếp tục : "Chỉ đưa khỏi kinh thành còn đủ, nàng tạm thời quên , đợi sóng gió lắng xuống, sẽ đón nàng trở về."

" thế nào mới khiến Bình An quên ?"

"Ta tìm một kẻ buôn quen thuộc với công việc , tên buôn : Đánh nàng. Chỉ cần mỗi hỏi, nàng đều nhớ là ai, nhà ở thì đánh."

"Đánh cho nàng còn dám nhớ nữa là ."

" nỡ."

Ngọc Cầm chìm trong hồi ức, đến xúc động, rơi nước mắt: "Nàng sinh đáng yêu xinh như , giọng ngọt ngào như , nỡ đánh nàng?"

"Ta chọn một cách hơn, bỏ đói nàng."

"Nếu nàng nhớ nhà thì bỏ đói nàng đến mức chỉ nhớ đến thức ăn, để nàng cùng những đứa trẻ bắt cóc khác tranh giành thức ăn."

"Tiểu Bình An thật đáng thương, ban đầu đều tranh với khác, nàng chỉ thể mỗi ngày chịu đói, ôm bụng ngủ, lén lút nhổ cỏ dại ăn. Chỉ khi quên hết thứ mới ăn một miếng bánh bao."

"Cách chậm hơn đánh đập, cuối cùng mất bốn năm, nàng mới quên hết tất cả."

Trên tường cắm đuốc, bóng của Bùi Thuyên đổ mặt đất là một mảng đen kịt thấy đáy.

Ngọc Cầm càng càng hận: "Ta đợi bốn năm! Thế nhưng khi g.i.ế.c những kẻ buôn , vốn nên đón Bình An trở về nuôi, Bình An lạc mất!"

Nàng ở kinh thành xa xôi, căn bản thể đến Hoàn Nam xem xét tình hình, phái bao nhiêu cũng vô ích.

Mãi đến khi Tiết gia rầm rộ tổ chức tiệc tẩy trần, ngày đó Ngọc Cầm ăn mặc chỉnh tề đến dự tiệc, nàng thấy Bình An.

Bình An quả thực nhận nàng.

Bình An với Ngọc Tuệ: "Ngươi ở nhà cũng đối xử với tỷ tỷ, của như ?"

Ngọc Cầm liền , Bình An tuy quên chuyện chín tuổi nhưng Bình An vẫn là Bình An.

Ngọc Cầm chìm trong cảm xúc của chính , : "Nếu cái nhà họ Trương , sớm đón Bình An trở về . Còn ngươi? Ngươi gặp Bình An muộn hơn , ngươi chỉ là kẻ may mắn."

Bùi Thuyên nghiêng , kéo chuông. Một lát , Lý Kính và mấy khác .

Bùi Thuyên: "Cho nàng uống."

Ngọc Cầm trợn to mắt, dùng sức giằng co dây thừng , hét lên: "Ngươi nuốt lời!"

Lý Kính đổ thuốc miệng nàng. Nàng từ trong khe hở thấy ánh mắt của Bùi Thuyên, nàng hề chút cảm xúc, thậm chí còn khác gì chết.

nàng sợ chết, cho nên nàng sống bằng chết.

Ngọc Cầm đổ thuốc xong, nàng ho khan vài tiếng, trong cơn mơ màng liền Lý Kính : "Bệ hạ, một thang thuốc tác dụng một ngày."

Bùi Thuyên: "Một ngày , để nàng tỉnh táo một canh giờ, cho uống, lặp lặp như ."

"Cho uống đến khi nàng quên hết chuyện ngày hôm nay."

Sau đó mỗi một canh giờ đều đủ để g.i.ế.c c.h.ế.t Ngọc Cầm, bởi vì nàng thể nhận thức rõ ràng quên một ngày, cũng nhận thức rõ ràng thể thoát khỏi sự tra tấn .

Mười ngón tay Ngọc Cầm bấu đất, năm ngón tay nứt toác, m.á.u me đầm đìa, nàng cam tâm gào thét: "Ngươi tưởng, ngươi tưởng ngươi là cái gì? Chuyện lớn chuyện nhỏ gì của nàng ngươi cũng quản ?"

"Bùi Thuyên, bên cạnh Bình An nhiều , ngươi sẽ toại nguyện, ngươi sẽ ... khụ... toại... khụ... nguyện..."

Rất nhanh, thần sắc của Ngọc Cầm trở nên đờ đẫn giống như phế Thái tử.

Bùi Thuyên lạnh lùng nàng, : "Cắt lưỡi nàng ."

Lý Kính: "Vâng."

Đây chỉ là bắt đầu, nàng sẽ trở thành một cái xác sống, c.h.ế.t cũng .

...

Bùi Thuyên đăng cơ nhưng đại điển phong hậu còn cử hành. Bình An tạm thời ở Thanh Ly cung, nơi đó cách Tín Dương cung cũng chỉ một hành lang.

Hắn dùng Hưng Hoa điện và Cảnh Dương cung của Vạn Tuyên Đế. Hiện tại dùng Hưng Dực điện để tiếp kiến ngoại thần, Tín Dương cung là ngự thư phòng, ở tại Thanh Ly cung. Đợi đại điển phong hậu, sẽ cùng Bình An ở tại Lai Phượng cung mới tu sửa.

Trở Thanh Ly cung, trời khuya, Bình An quả nhiên ngủ. Chăn đệm đều mang từ Tĩnh U hiên trong Vương phủ đến. Nàng cuộn tròn ngủ say, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Bùi Thuyên bên cạnh Bình An, ánh mắt phác họa bóng hình nàng.

Lần đầu tiên gặp Bình An, thiếu nữ mười lăm tuổi, dáng vẻ gầy gò. Cho dù Trương gia dùng sáu năm để nuôi nấng nàng, vẫn thể thấy sự yếu ớt của nàng lúc nhỏ.

Hắn ấn nhẹ lên má nàng, thầm nghĩ, khi đó ngay cả má cũng thịt .

May mắn chăm sóc cẩn thận trở .

Đột nhiên, trong đầu Bùi Thuyên hiện lên giọng khàn khàn điên cuồng của Ngọc Cầm - bên cạnh Bình An nhiều , sẽ toại nguyện.

Ánh mắt trầm xuống, đáy mắt nổi lên một chút tơ máu, xem hình phạt đối với Ngọc Cầm vẫn còn nhẹ.

Mí mắt Bình An khẽ động, dấu hiệu tỉnh . Hắn nàng, vẻ u ám trong đáy mắt lặng lẽ tan biến.

Quả nhiên, Bình An mở mắt , thấy Bùi Thuyên, nàng mơ màng : "Vương gia, hình như nhớ chuyện một chút."

Bùi Thuyên ngẩn .

Hắn cảm thấy tim ngừng đập, nàng nhớ những chuyện vui đó.

Hắn vén một lọn tóc tai nàng, thấp giọng hỏi: "Nhớ chuyện gì?"

Bình An mang theo vẻ ngái ngủ, dịu dàng : "Kẹo hồ lô, ngọt."

Hắn khẽ thở một , nhịp tim cũng dần dần định.

Nói xong hai câu , Bình An "A" một tiếng, dường như nàng lúc mới phát hiện đây là giấc mơ, nàng dậy nhường chăn .

Bùi Thuyên mới ổ chăn ấm áp, Bình An liền lăn lòng , dụi đầu n.g.ự.c , chia sẻ ấm.

Trời lạnh, Thải Chi thoa cho nàng cao dưỡng da quế hoa, da nàng trắng mịn như mỡ đông, thơm mềm, tựa như cắn một cái liền thơm tận răng môi.

Bùi Thuyên mím môi, thở nặng nề hơn mấy phần, giữ chặt nàng, : "Vẫn còn trong thời gian để tang."

Bình An chớp mắt hai cái, đột nhiên vành tai đỏ lên. Nàng chui khỏi lòng Bùi Thuyên, kéo chăn: "Thiếp... ôm chăn."

Trong lòng Bùi Thuyên đột nhiên trống rỗng: "..."

Hắn kéo nàng trở , ôm cả nàng và chăn lòng.

Bình An nhét trong chăn, thò đầu , hỏi: "Không lạnh ?"

Bùi Thuyên thấp giọng: "Nóng."

Hết thời gian để tang chính là đại điển phong hậu mùng 1 tháng 2. Năm ngoái đại hôn cũng mùng 1 tháng 2.

Tiểu Bình An của trưởng thành .

Loading...