TIẾT BÌNH AN - Chương 91: Mỹ Nhân
Cập nhật lúc: 2025-07-18 00:14:26
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
…
Vừa tiếng gối sứ rơi vỡ trong phòng, Hồng Diệp vội vã trở : "Tam cô nương..."
Khi thấy Bình An vẫn trong trang phục thiếu nữ, Hồng Diệp kinh ngạc bụm miệng: "Nhị cô nương... Không đúng, Hoàng..."
Bình An nhor giọng: "Đừng để phát hiện."
Tiết Thường An phản ứng nhanh nhạy, : "Hồng Diệp, mau đóng cửa ."
Nàng một tay cầm bánh bột sắn, tay kéo Bình An xuống, quan sát tỉ mỉ hỏi: "Nương nương ở đây? Sao từ cửa chính?"
Bình An nắm tay Tiết Thường An, chớp mắt : "Hôm nay xuất giá, ngày về thăm nhà."
Hoàng hậu đường đường chính chính đến, bàn đến phản ứng của triều đình việc hợp cung quy , chỉ riêng việc Tiết gia nghênh giá, trận thế ắt sẽ xoay quanh việc Hoàng hậu về thăm nhà. Còn việc Tam cô nương xuất giá thành quan trọng.
Bình An chỉ đơn giản là gặp mặt khi xuất giá mà thôi.
Đạo lý đơn giản như , Tiết Thường An lập tức hiểu . Nàng dở dở , hừ một tiếng: "Nhị tỷ tỷ thật là hồ đồ, dọa c.h.ế.t khiếp!"
Hồng Diệp: "Chết với chết, Tam cô nương đừng bậy."
Bình An vỗ vỗ tay Tiết Thường An: "Không chết, chết."
Tiết Thường An dò hỏi: "Vậy , khi Nhị tỷ tỷ đến, hãy cho báo một tiếng."
Bình An: "Được."
Xem chắc chắn còn , đáy lòng Tiết Thường An dấy lên chút mong chờ.
Thời gian quá gấp gáp, hai tỷ chỉ kịp vài câu, Toàn Phúc phu nhân đến đỡ Tiết Thường An ngoài, Bình An vội vàng nép bình phong.
Nhạc lễ nổi lên, Tiết Thường An đội khăn voan đỏ, bái biệt phụ mẫu, tổ mẫu, trưởng Tiết Chú cõng lên kiệu hoa.
Nàng cúi đầu, miếng bánh bột sắn tay.
Thật sự là mơ.
Vì môi nàng còn thoa son, tiện cắn bánh bột sắn nên bèn nhét cả miếng miệng, hai má phồng to, nhai nuốt.
Nhịn lâu, trong kiệu hoa lắc lư, nước mắt nàng rốt cuộc cũng trào , tí tách rơi xuống.
...
Bình An vốn quen thuộc đường trong phủ, đợi đoàn đưa dâu xa, nàng khẽ khom lưng, men theo lối nhỏ, đến hồ Ninh Thúy lấp lánh.
Bùi Thuyên rừng trúc ven hồ. Hắn đội ngọc quan, mặc áo lan sam vân xám thêu hoa văn bảo tướng. Tuy cởi bỏ long bào nhưng đôi mắt tuấn tú của vẫn hàm chứa vẻ uy nghiêm lạnh lùng, tựa núi ngọc cao ngất, khí thế bức .
Thấy Bình An, khẽ ngoắc tay với nàng.
Bình An chạy bước nhỏ tới, dải lụa buộc tóc khẽ bay, vạt áo phấp phới. Gò má nàng ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh, tâm tình vui vẻ đến mức thở nàng dường như cũng ngọt ngào.
Bùi Thuyên: "Gặp chứ?"
Bình An cong cong khóe mắt: "Vâng, cùng chơi."
Bùi Thuyên vui đến thế.
Hắn dùng ngón cái lau vụn bánh bột sắn nơi khóe môi nàng, đáy mắt thoáng hiện vẻ u sầu.
Cuối cùng cũng như ý nguyện, giam nàng trong lãnh địa của , nhưng chim sẻ nhỏ giữ nổi. Hắn thể cùng nàng xuất cung thăm nhà nhưng nàng cứ mãi nhớ nhung chốn ngoài cung.
Bên cạnh, Lý Kính dựng xong thang.
Họ lén trèo tường , thể ở lâu.
Bùi Thuyên cụp mắt, đỡ Bình An trèo thang , theo . Lên đến đầu tường, ôm nàng nhẹ nhàng nhảy xuống.
Trương Đại Tráng, Thải Chi và vài nữa đang đợi sẵn, thấy Đế Hậu trở về, hành lễ: "Tam gia, phu nhân."
Bùi Thuyên gật đầu.
Lần xuất cung của Đế Hậu, Trương Đại Tráng và Lý Kính đảm nhiệm hộ vệ. Vì Bùi Thuyên còn hai vị hoàng đoản mệnh, hàng thứ ba, nên gọi là Tam gia.
Khi ngoài, họ xe ngựa. Để tránh trong ngõ phố Vĩnh An phát hiện, xe ngựa đỗ ở một con hẻm khác.
Bùi Thuyên nhận một chiếc mũ sa trắng từ tay Thải Chi, cẩn thận đội cho Bình An, bản cũng đội một chiếc mũ sa tương tự.
Hắn nắm tay nàng, bước khỏi ngõ phố Vĩnh An. Đường phố ồn ào, đột nhiên phía xa phi ngựa tới: "Tránh đường!"
Tiếng vó ngựa lộp cộp, những bán hàng rong xung quanh vội vàng né tránh. Con ngựa qua như sắp đ.â.m sầm một thiếu nữ bán hoa đang đeo giỏ tre!
Trương Đại Tráng nhanh tay lẹ mắt đẩy nàng .
Kẻ phóng ngựa là nhi tử út của Lễ bộ Thượng thư, Cung Miễn. Cung Miễn ghìm cương ngựa, đầu : "Đã bảo các ngươi tránh đường, c.h.ế.t cũng đáng đời!"
Trương Đại Tráng: "Kẻ đáng c.h.ế.t là ngươi!"
Hắn lớn tiếng, khiến Cung Miễn và con ngựa đều giật run rẩy. Hắn hồn, cảm thấy mất mặt, phẫn nộ: "Ngươi phụ là ai ?"
Trương Đại Tráng lạnh: "Phụ ngươi là ai, quan trọng lắm ?"
Cung Miễn lướt qua phía Trương Đại Tráng, một nam một nữ đội mũ sa trắng.
Tuy rõ mặt họ nhưng nữ tử cao ráo thon thả, khí chất thanh tao, chắc chắn là một mỹ nhân. Còn nam nhân hình cao lớn, tỏa khí thế áp lực khó mà xem nhẹ.
Tuy nhiên vì mũ sa, phân biệt họ là nhà nào.
Hắn giơ roi ngựa, chỉ về phía Trương Đại Tráng, : "Các ngươi là nhà nào, loại chuyện cũng xen ?"
Bùi Thuyên nheo mắt, với Trương Đại Tráng: "Bảo câm miệng."
Trương Đại Tráng tay lôi Cung Miễn xuống ngựa. Cung Miễn kinh hãi kêu gào nhưng Trương Đại Tráng đ.ấ.m cho một quyền ngất xỉu.
Dân chúng xung quanh cũng con ngựa của dọa cho khiếp vía, vỗ tay: "Hay! Đánh lắm!"
Qua lớp sa mỏng, Bình An thiếu nữ suýt gặp nạn .
Lúc nãy tình huống khẩn cấp, Trương Đại Tráng tay nhẹ, lòng bàn tay thiếu nữ trầy xước, những bông hoa màu vàng và màu hồng trong giỏ cũng rơi ngoài.
Trông vẻ đau.
Thiếu nữ bán hoa đang lo lắng nhặt hoa, đến những bông cuối cùng, nàng thấy một bàn tay trắng nõn xinh giúp nàng nhặt những bông hoa còn .
Da tay thậm chí còn mịn màng hơn cả cánh hoa của nàng.
Thiếu nữ ngẩng đầu, thấy Bình An đang đội mũ sa, nàng lắp bắp: "Đa... đa tạ."
Bình An: "Không gì."
Thiếu nữ bán hoa ngây . Giọng nọ còn êm dịu dễ như , dung nhan chiếc mũ sa đến nhường nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-91-my-nhan.html.]
Lúc , Bùi Thuyên nghiêng nắm lấy tay Bình An, đan năm ngón tay , kéo nàng về phía .
Thiếu nữ bán hoa hồn, thấy Trương Đại Tráng giữa phố đánh ngất , ngay bọ họ tầm thường.
Thường thì nam tử đội mũ sa là để tránh gió tránh bụi, ở kinh thành nhiều nhưng , đặc biệt là lữ khách.
Thiếu nữ bán hoa qua lớp sa mỏng, lờ mờ thấy Bình An búi tóc song kế, kiểu tóc phụ nhân. Nam tử kiêng dè, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, tràn đầy ý chiếm hữu.
Chẳng lẽ, là nam nữ tư bôn*?
*Tư bôn: Trai gái bỏ trốn theo tình yêu, theo lễ giáo.
Thiếu nữ bán hoa giấu suy đoán trong lòng, ăn với khách quý, vội hỏi: "Công tử, cô nương mua hoa . Rất rẻ, một văn hai bông, hai văn năm bông!"
Bình An nghĩ ngợi, năm bông khó chia, bèn : "Lấy hai bông."
Nàng và Bùi Thuyên mỗi một bông.
Thiếu nữ bán hoa bán nhiều hơn, lời ý : "Đã định chung , hoa tươi hợp tặng mỹ nhân."
Bùi Thuyên chậm rãi : "Tư định chung ?"
Thiếu nữ bán hoa sửng sốt, tuy rằng cách dùng từ của sai nhưng vẫn thấu ý nghĩ. Nàng sợ đối phương tức giận, dù tư bôn cũng danh tiếng gì.
ngoài dự liệu, nàng còn kịp giải thích, Bùi Thuyên hiệu cho Lý Kính.
Lý Kính bước lên, đưa cho thiếu nữ bán hoa một nén bạc vụn: "Cả giỏ hoa gia cũng mua."
Thiếu nữ bán hoa kinh ngạc, một lượng bạc đổi tám trăm văn, hoa của nàng cộng cả giỏ còn đến năm mươi văn. Trời ạ, hôm nay thật sự gặp Bồ Tát sống !
...
Mấy Lý Kính, Thải Chi kiểm tra qua giỏ hoa mới đưa đến tay Bình An.
Bình An đeo giỏ hoa, bước chân nhẹ nhàng, lên lầu ba của Lâm Giang Tiên.
Đây là sản nghiệp riêng của Bùi Thuyên, bất kể phận của là gì, đây là nơi chỉ thuộc về . Trong lầu bốn phía thông thoáng, treo rèm sa trắng, khẽ lay động trong gió xuân.
Cái lạnh mùa xuân tan, bốn góc đốt chậu than, gió thổi đến mang theo ấm khiến say lòng.
Bình An xuống bên án thư nơi Bùi Thuyên thường vẽ tranh, tỉ mỉ chọn hoa trong giỏ. Chẳng từ khi nào, xung quanh dựng lên bình phong, bao bọc lấy nàng và Bùi Thuyên.
Bùi Thuyên ôm nàng từ phía .
Bình An tìm một đóa hoa nở rộ tươi thắm nhất, cầm hoa xoay tựa n.g.ự.c Bùi Thuyên, khẽ lay đóa hoa: "Đẹp ?"
Bùi Thuyên cúi đầu hoa, cũng nàng.
Hắn : "Đẹp."
Giây tiếp theo, Bình An giơ tay cài đóa hoa lên tóc mai Bùi Thuyên, tự ngắm nghía.
Mày mắt Bùi Thuyên cực kỳ tuấn tú, tựa như nét bút mực nước vẽ nên. Tuy hàng lông mày sắc sảo ẩn chứa vẻ sắc bén nhưng kiểu thô kệch, mà là lưỡi kiếm tuốt khỏi vỏ.
Bởi , kiếm và hoa hề tương phản, ngược còn dịu khí chất của , khiến càng thêm tuấn.
Hắn hề từ chối cài hoa, chỉ giữ lấy cằm Bình An, hỏi: "Đang gì?"
Bình An: "Hoa tươi tặng mỹ nhân."
Là lời thiếu nữ bán hoa .
Ngực Bùi Thuyên khẽ rung lên, ý nơi khóe môi giảm, chỉ là trong mắt ẩn chứa thâm ý, : "Cô nương bán hoa lúc nãy cho rằng chúng tư bôn."
Bình An nghĩ một lát, khẽ hỏi: "Tư bôn?"
Bùi Thuyên: "Ừ, bất chấp lệnh của phụ mẫu, mai mối mà thành ."
Bình An cảm thấy mạo phạm mà chỉ thấy thú vị, vẫn còn suy nghĩ về từ .
Bùi Thuyên giữ cằm nàng, quan sát Bình An. Vừa hôm nay để che giấu phận, trang phục của nàng giống hệt khi thành hôn, cứ như thể họ thật sự tư bôn.
Không Tiết gia, hoàng cung, nàng chỉ thể nhớ đến .
Ánh mắt đen kịt, : "Gạt bỏ hết thảy, cứ coi như chúng đang tư bôn."
Bình An: "Hử?"
Bùi Thuyên một tay ôm eo nàng, : "Nàng là thiên kim đại gia, 'mỹ nhân' dụ dỗ nàng, khiến nàng cùng tư bôn, rời khỏi nơi ."
Bình An hiểu , nàng đóng vai "thiên kim đại gia", còn Hoàng thượng mỹ nhân, chính là đối tượng tư bôn của nàng, giống như trò chơi bái đường .
Nàng nghiêm túc suy nghĩ: "Đi đây?"
"Đi đến một nơi ai chúng ," Bùi Thuyên vân vê dải lụa buộc tóc của nàng, quấn ngón tay đùa nghịch, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, giọng cũng khẽ : "Chúng lấy cỏ gối, lấy trời đất màn."
Không hiểu , Bình An dám mắt , khẽ : "Vậy, tư bôn với nữa."
Nàng giãy giụa dậy: "Thiếp về nhà đây."
Bùi Thuyên dễ dàng bế nàng lên, thấp giọng : "Muộn ."
Bình An khẽ "A" một tiếng.
Hắn hất tung bút mực giấy nghiên án thư phía , rơi loảng xoảng xuống đất, giỏ hoa cũng , những bông hoa nhỏ màu hồng, vàng, trắng lăn lóc khắp sàn.
Một đóa hoa gió thổi, lộc cộc xoay tròn, rơi xuống bên cạnh chiếc giày mềm của Bình An.
Bình An bàn, một chiếc giày mềm rơi xuống đất, xiêu xiêu vẹo vẹo. Đôi tất gấm nàng đang mang lờ mờ lộ hình dáng bàn chân.
Bùi Thuyên sức hôn nàng, ngậm lấy môi lưỡi nàng, trao đổi thở.
Bàn chân nàng khẽ cong trong.
Xung quanh tuy bình phong, nhưng giống như giường bạt bộ, nơi đây chăn, gối, gió ấm từ khe hở bình phong bốn phía len lỏi .
Cứ như thể hiện tại họ thật sự đang một thảm cỏ, khẽ buông môi nàng, cắn lên cổ nàng, mút một vệt đỏ ửng.
Hắn ngẩng đầu, đóa hoa vẫn cài bên tai càng tôn lên vẻ thâm trầm nơi lông mày và đôi mắt.
Chưa từng ở trong khung cảnh chuyện riêng tư như , vành tai Bình An đỏ thậm chí còn chút trốn chạy.
Nàng vòng tay ôm cổ : "Mỹ nhân ca ca, chúng tiếp tục tư bôn."
Bùi Thuyên: "Nên gọi là Bùi lang."
Bình An khẽ cắn môi: "Bùi lang ca ca, chúng tiếp tục tư bôn."
Đáy mắt Bùi Thuyên khẽ lay động: "Vẫn là muộn ."
...
------------------------------