TIẾT BÌNH AN - Chương 95: Phiên Ngoại 1 - Tiểu Hoàng Hậu Trong Lòng Bàn Tay (1)
Cập nhật lúc: 2025-07-18 00:14:37
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Đại Tráng mới ở ngoài cung cất tiếng gọi chơi, Trương Đức Phúc đạp cho một cước. Ông khẩn trương : "Đây là hoàng cung! Sao ngươi dám la lối om sòm như ?"
Tiết Hạo đổ thêm dầu lửa: "Phải đó!"
chỉ một lát , vị công công truyền lời, là đang chờ ngự giá.
Chu thị và Trương Đức Phúc kinh hãi tột cùng. Bọn họ ngờ Hoàng đế và Hoàng hậu thể xuất cung.
Trong dân gian, hý kịch vẫn thường hát: "Vừa cửa cung sâu như biển". Bọn họ còn tưởng rằng, Bình An từ nay về sẽ chẳng thể khỏi cung.
Đương nhiên, thể xuất cung là nhất.
Chỉ chốc lát , một cỗ xe ngựa từ Tây Hoa môn , tỳ nữ vén rèm xe. Bình An ôm hai chiếc nón rộng vành, nhô cái đầu nhỏ từ trong xe ngựa .
Nàng vẫn để kiểu tóc song kế, đôi mắt đen láy sáng long lanh, lộ ý : "Phụ , nương."
Chu thị và Trương Đức Phúc "Ừm" một tiếng, còn kịp nở nụ , thấy một bàn tay thon dài to lớn đặt lên vai Bình An.
Đây Dự vương gia, mà là Hoàng đế! Quả hổ danh là Hoàng đế, long bào sáng chói, đôi mắt đen sâu thẳm, thật là... khiếp !
Cặp phu phụ ngây , tay chân chẳng để cho đúng. Bùi Thuyên xuống xe ngựa , đỡ lấy Bình An, dặn dò nàng: "Nhìn kỹ chân."
Bình An: "Vâng."
Nàng nắm tay , bước nhỏ nhảy xuống.
Chu thị quan sát hai họ, mơ hồ cảm nhận giữa Đế Hậu một dòng cảm xúc ôn nhu như nước chảy róc rách, tôn ti, ngăn cách.
Hốc mắt bà chút cay cay, đổi phận mà vẫn như , thật , thật .
Địa điểm dùng bữa là ở lầu ba của Lâm Giang Tiên.
Lần , Bùi Thuyên rõ ràng: "Tổ huấn quy chế, chỉ tin những điều hữu dụng. Nếu vô dụng, ắt sửa đổi."
Trương Đại Tráng: "Tam gia ý gì?"
Chu thị lập tức hiểu ý, chút kinh ngạc: "Tam gia cả nhà chúng thể chuyển đến kinh thành ?"
Bình An đang nhai cơm, khựng một chút.
Bùi Thuyên gắp cho nàng một ít rau giá xào thịt băm, thản nhiên : "Nếu các ngươi rời xa cố thổ thì tùy ý các ngươi."
Chu thị và Trương Đức Phúc , thật bọn họ chủ ý.
Trước bọn họ kinh, vì tổ huấn ba đời kinh.
Tổ huấn liên quan đến Thánh tổ của Đại Thịnh. Nay hậu nhân của Thánh tổ, đương kim Bệ hạ, thể tuân theo, "đại xá". Bọn họ cũng cổ hủ đến .
Quan trọng nhất là trận cung biến , lo lắng bất lực cách xa ngàn dặm, hai bọn họ trải qua nữa.
Bọn họ chuyển đến kinh thành.
Chu thị và Trương Đức Phúc còn đang cân nhắc xem nên dập đầu tạ ơn . Trương Đại Tráng nhảy dựng lên, "gào" một tiếng, nước mắt lưng tròng.
Bùi Thuyên đưa tay day day lông mày. Bình An nuốt đồ ăn xuống, : "Đại ca, dùng bữa ."
Trương Đại Tráng lập tức theo: "Ăn thôi, cùng ăn thôi."
Chu thị và Trương Đức Phúc nén .
Sau , bọn họ cũng thể cung thăm Bình An. khi khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của Đế Vương, Chu thị cảm thấy nếu việc gì bọn họ sẽ tùy tiện quấy rầy cuộc sống của đôi phu thê trẻ.
Phải , đôi phu thê trẻ.
...
Buổi tối, trong tiết trời se lạnh cuối xuân, hai cùng xem sách.
Chính xác mà là Bùi Thuyên xem tấu chương, còn Bình An xem sách.
Vì tấu chương quá mức nhàm chán, Bình An mỗi xem ba hàng là ngủ gật. Lâu dần, mỗi khi Bùi Thuyên ôm nàng lòng xem tấu chương, nàng liền tiện tay lấy một cuốn sách.
Có khi là thoại bản dân gian, khi là tuyển tập truyện ngắn thời tiền triều.
Hôm nay nàng cầm cuốn "Sưu Thần Hậu Ký", mở chỗ đang xem dở, kẹp một chiếc lá trúc dấu.
Bình An xem một lúc thì phát hiện ánh mắt Bùi Thuyên dừng nàng.
Hắn phê xong tấu chương, nàng liền tự nhích gần .
Bùi Thuyên một tay nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo của nàng, một bên xem sách gì:
"[...Thời tiền triều, một nam nhân ở huyện Mông may mắn nhặt một viên trân bảo, sợ khác cướp mất nên dám ngủ mà cứ canh giữ mãi. Người khác khuyên ngủ nhưng . Một hôm, thực sự chịu nổi mà ngủ , viên trân bảo quả nhiên mất...]"
Bùi Thuyên khẽ nhướng mày: "Đổi truyện khác ."
Bình An lật sang trang , là một câu chuyện ngụ ngôn:
"[...Tương truyền núi Liễu một dòng suối trong thể chữa bách bệnh, một nam tử chiếm của riêng cho dân làng dùng. Một hôm nọ, dòng suối hóa thành tiên tử, rời khỏi nam tử. Tiên tử : Dòng suối thể chữa bách bệnh, ắt thể chỉ vì một mà chữa bệnh...]"
Bùi Thuyên: "..."
Bình An xem chăm chú, ánh mắt Bùi Thuyên dừng đôi mắt trong trẻo sạch sẽ của nàng. Hắn từ từ cúi đầu hôn khẽ lên vành tai nàng.
Một tay rút cuốn sách trong tay nàng , đặt lên bàn.
Bình An: "Còn xem xong."
Bàn tay Bùi Thuyên men theo vòng eo nhỏ nhắn của nàng, xoa nắn xuống phía , giọng khàn khàn: "Lần sẽ cho tìm cuốn hơn."
Bình An chớp mắt.
Bùi Thuyên: "Ta chọn sẽ hơn."
Bình An tin, cuốn "Thiên Địa Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú" , xem xong khiến eo mỏi lưng đau, đầu óc choáng váng.
Bùi Thuyên mỗi âu yếm đều dễ chịu, nàng nắm lấy tay áo , vô thức vò nát, nhăn hết cả.
Một đêm mặn nồng, khi đặt Bình An trong chăn đắp kín , Bùi Thuyên xuống bên cạnh nàng ánh mắt sâu thẳm.
Ý nghĩ độc chiếm thì gì sai.
Hắn thậm chí còn Bình An biến nhỏ , bỏ nàng túi. Hắn sẽ mang nàng theo đó, để ai thể cướp nàng .
Nghĩ ngợi một hồi, Bùi Thuyên cũng cảm thấy một trận buồn ngủ ập đến, ôm chặt nữ tử trong lòng.
Canh Dần ngày hôm .
Bùi Thuyên đột nhiên mở mắt, phát hiện bên cạnh trống . Hắn sờ soạng xung quanh, chăn nệm đều lạnh ngắt, bỗng bật dậy: "Người ."
Thanh Liên trực đêm bước , thắp nến trong phòng.
Bùi Thuyên: "Hoàng hậu ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-95-phien-ngoai-1-tieu-hoang-hau-trong-long-ban-tay-1.html.]
Thanh Liên : "Nương nương từng rời khỏi phòng."
Nói xong, nàng cũng thấy kỳ lạ, bất giác trong màn, bên trong trống rỗng, thật kỳ lạ.
Ánh mắt Bùi Thuyên trầm xuống.
Chỉ trong chốc lát, cả Lai Phượng cung đèn đuốc sáng trưng, tất cả đều đang tìm Bình An: "Nương nương!"
"Hoàng hậu nương nương!"
Bùi Thuyên mép giường, đưa tay day day lông mày, động tác chậm rãi mà nặng nề.
Thái Chi bước , cố nén nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, : "Bệ hạ, các cung trong Lai Phượng cung đều tìm, thấy nương nương..."
Bùi Thuyên buông tay xuống, ánh nến màu cam hắt lên mặt . Sáng tối rõ ràng nhưng chiếu thấu lớp mực đen trong đáy mắt nam nhân, nơi đó thấp thoáng lộ vài phần sát phạt.
Hắn : "Ra ngoài tìm."
Hắn ngủ sâu. Nếu nhân lúc ngủ lặng lẽ mang Bình An thì đó chính là nội gián trong Lai Phượng cung.
Còn nữa, cả hoàng cung đều lật tung lên. Kẻ chủ mưu, kẻ tham gia, tất cả đều chết.
Ngón tay buông thõng bên , đột nhiên nắm chặt .
Bỗng nhiên, giường truyền đến một tiếng động nhỏ.
Thái Chi cũng thấy, đột nhiên trợn to mắt. Bùi Thuyên cũng đầu , chỉ thấy trong chăn, chui một tiểu nhân nhi ( tí hon).
chỉ cao bảy tấc, hai bàn tay.
Vì ngộp trong chăn nên tóc nàng rối bù, má cũng đỏ bừng, đang dụi mắt.
Thái Chi tiến lên một bước, kỹ, kinh hô: "Nương nương?"
Bình An nghiêng đầu, dường như cũng mới phát hiện điều . Sao hoa văn chăn to bằng cả khuôn mặt của nàng?
Nàng hai tay, từ từ ngẩng đầu, liền thấy Bùi Thuyên ở cao.
Hoàng thượng to lớn quá.
Bùi Thuyên lúc bỗng cúi xuống mang theo một luồng gió. Bình An rùng : "Hắt xì."
Vì biến nhỏ nên nàng mặc quần áo.
Thái Chi còn đang nhéo đùi , xem là đang mơ . Bùi Thuyên phản ứng nhanh, lấy trong chăn chiếc áo lót màu trắng mà Bình An mặc khi ngủ, cẩn thận bao bọc nàng .
Nâng niu tiểu Bình An bé nhỏ trong tay, ánh mắt Bùi Thuyên lấp lánh, : "Đi tìm thái y."
Mới canh Dần, lão thái y mời đến Lai Phượng cung.
Người mời là Thanh Liên. Thanh Liên ấp úng rõ tình trạng bệnh, lão thái y sợ là xảy chuyện lớn, bèn quen thói quan sát sắc mặt Thanh Liên.
Chỉ thấy Thanh Liên mặt mày đỏ bừng, dường như gặp chuyện chấn động, nhưng ánh mắt láo liên, bước chân vững, chứng tỏ chính bản nàng cũng tin.
Lão thái y nghĩ thầm, , hành y nhiều năm, ông gặp qua đủ loại bệnh nan y .
Vào thiên điện của Lai Phượng cung, lão thái y còn đang tự hỏi Hoàng hậu nương nương ở , thấy hai tay Bùi Thuyên nhẹ nhàng ôm một vật gì đó.
Hắn xòe lòng bàn tay .
Chỉ thấy một tiểu oa nhi xinh xắn tinh xảo, mặc y phục màu đỏ đào, mái tóc đen nhánh xõa nghiêng vai. Nàng lòng bàn tay Hoàng thượng, đang nghịch ngợm ngón tay của .
Phát hiện ánh mắt của lão thái y, nàng giơ tay, vẫy vẫy về phía ông, giọng nhỏ xíu: "Vương thái y."
Lão thái y lắc đầu, hỏng , ông ảo giác .
Bùi Thuyên: "Vương thái y, đây là thật."
Lão thái y: "..." Loại bệnh nan y ông thực sự chữa .
Lão thái y suýt chút nữa ngất xỉu, ngay cả bắt mạch cũng cách nào. Vì cánh tay của tiểu Hoàng hậu nương nương còn nhỏ hơn ngón tay của nam nhân trưởng thành.
Lão thái y nên lời: "Lão thần... lão thần tra cứu y thư."
Bùi Thuyên nâng niu tiểu Bình An, khẽ "ừm" một tiếng.
Trong những ở đây, lẽ chỉ là tiếp nhận nhanh nhất. Bởi vì chỉ ý nghĩ u ám trong lòng thành hiện thực.
Như , nàng sẽ là của riêng một .
Chỉ là Bình An nghĩ thế nào, đột nhiên biến nhỏ, dù thế nào cũng sẽ kinh hoảng.
Thấy tiểu Bình An bò từ tay xuống, nàng nắm lấy tay áo , "vèo" một cái trượt xuống, đung đưa trong tay áo .
Nàng ngẩng đầu Bùi Thuyên, ánh mắt lấp lánh, : "Đu xích đu."
Bùi Thuyên cong khóe môi. Hắn nhầm , còn một nữa tiếp nhận nhanh, đó chính là bản Bình An.
Trong Lai Phượng cung gần ba mươi , trừ Thái Chi và mấy vị đại cung nữ cận, ai Hoàng hậu nương nương biến nhỏ. Bọn họ đều cho rằng chuyện buổi sáng tìm nương nương chỉ là một sự cố ngoài ý .
Một lát , cung nữ bưng bữa sáng nối đuôi .
Cung nữ đầu phát hiện hôm nay Hoàng hậu nương nương ở đây. Nàng thầm tiếc, ngự thiện phòng món sủi cảo nhỏ mà nương nương thích ăn. Mỗi nương nương thấy món nào, đôi mắt liền sáng long lanh, xinh đáng yêu.
nương nương ở đây cũng chuyện nàng thể hỏi, bày biện xong thức ăn liền lui ngoài.
Sau khi ngoài hết, tay áo Bùi Thuyên đặt bàn khẽ động. Bình An chui cái đầu nhỏ .
Nhìn thấy sủi cảo nhỏ, nàng mở to mắt.
Người biến nhỏ cũng thích ăn đồ ăn.
Chỉ là từng viên sủi cảo nhỏ bằng ngón tay cái bây giờ to bằng nửa khuôn mặt của tiểu Bình An. Chiếc thìa nhỏ nhất cũng thể dùng bát cho nàng.
Bình An bàn. Bùi Thuyên dùng tay xé từng miếng sủi cảo nhỏ bỏ thìa, Bình An ăn từng miếng từng miếng một.
Xé nửa cái sủi cảo, Bùi Thuyên liền dừng tay. Ăn thêm nữa sẽ khiến nàng khó tiêu.
Dùng khăn tay lau miệng cho nàng, Bùi Thuyên để nàng trong tay áo của , ôm cho thật kỹ.
Một lát , bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: "Bệ hạ, Thái Thọ cung sai đến hỏi, động tĩnh sáng nay nghiêm trọng ?"
Hóa động tĩnh sáng nay ở Lai Phượng cung thực sự quá lớn, kinh động đến Nguyên thái hậu.
Bùi Thuyên : "Không gì đáng ngại."
Cung nữ hỏi: "Thái hậu nương nương còn hỏi Hoàng hậu nương nương, trong cung mới điểm tâm, mời nương nương đến dùng."
Bùi Thuyên sờ sờ tiểu Bình An trong tay áo, : "Hoàng hậu bệnh , ."
Bình An cũng gật đầu.
Nàng bệnh nhưng bây giờ điểm tâm còn to hơn cả khuôn mặt của nàng ? Ăn hết mất.
Là một căn bệnh !