Tiểu Cô Nương Chỉ Thích Quấn Lấy Thế Tử - Chương 24

Cập nhật lúc: 2024-10-29 22:00:23
Lượt xem: 142

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vị chắc là sư gia của Phùng gia , ngưỡng mộ lâu”.

Tùy Ý khẽ gật đầu với lão , nhẹ: “Ta là Phùng Đông gia* phái tới giúp đỡ các . Phùng Đông gia dặn dò một lời đích riêng cho Hoàng Đại đương gia, phiền sư gia tránh một lát.

* 东家 Đông gia: chỉ đầu, ông chủ, chủ nhân.

Phùng gia sư gia nhướng đôi mắt hí, thấy lời bèn mở trừng mắt thêm một chút, giống như còn chuột ném một bầy mèo, đều bày tư thế cảnh giác.

Hoàng Quý Dung bên cạnh thấy câu chuyện rơi xuống đầu , sắc mặt càng thêm thận trọng: “Nếu là Phùng Đông gia phái tới thì thủ ấn ?”.

“Đừng bậy!”. Phùng gia sư gia thể chặn Hoàng Quý Dung: “Đông gia hề đề cập đến chuyện trong thư, ngược là…”.

“Người bản lĩnh tìm đến đây thì nhất định nắm tình báo gì đó, khả năng chính là kẻ bắt lão Lý!”.

lúc , một trong những tên lính đang quan sát xung quanh đột nhiên lên tiếng: “Thế tử… Đại đương gia, là Thế tử phủ Tĩnh Quốc công!”.

Dường như câu thức tỉnh, đám lập tức rối loạn mang theo ánh mắt e dè kiêng kị lẫn địch ý phóng về phía thiếu niên, ký ức cũng dần khoảnh khắc kích động:

“Ta nhớ , vụ cướp xe ngựa của Lục gia cũng vì mà hỏng việc”.

“Kẻ thủ tàn nhẫn như ma quỷ, Đại đương gia cẩn thận!”.

“Hắn, cũng từng giao thủ với , chừng lão Lý thật sự bắt ”.

“Ây da”. Tùy tiểu Thế tử thờ dài trong tiếng nghị luận của đám đông xung quanh, giọng điệu đùa cợt khinh thường: “Quả nhiên dễ lừa ”.

Phùng gia sư gia bình tĩnh cảm giác kinh hoàng, lập tức tính toán trong lòng: “Quả nhiên ám chiêu, nhanh, nhanh bắt !”.

Đám xung quanh lập tức theo, mới đầu chúng còn e dè vì cách hình dung “ thủ tàn nhẫn” nên dám tới quá gần. Chúng ngoặt hai tay thiếu niên phía , thấy Tùy Ý hề ý định chống cự mới nửa tin nửa ngờ trói .

Phùng gia sư gia thấy cục diện triệt để trong tầm kiểm soát của thì khoan khoái thở hắt một . Nếp nhăn khóe mắt xô đẩy phảng phất tựa như cúc non bên hàng rào.

Hoàng Quý Dung vẫn còn lo nghĩ, lẽ là vẫn thể dứt khỏi lời lúc mới đến của đang trói .

Ông gần mấy bước, đặt câu hỏi với thiếu niên đang trói hai tay bắt chéo lưng: “Ngươi chắc chắn võ công, vì phản kháng?”.

Tùy tiểu Thế tử vờ như cố nhếch khóe môi: “Ta , chỉ đến với ngươi mấy câu, đến đánh ”.

Lỗ tai của Phùng gia sư gia khẽ động đậy, chen ngang cuộc đối thoại giữa hai ; mặt mày đầy vẻ nghi ngờ khuyên can Hoàng Đại đương gia: “Kẻ âm hiểm xảo trá, Hoàng tuyệt đối đừng hoa ngôn xảo ngữ của mê hoặc, nhanh chóng giam !”.

“Sư gia vội vàng chặn họng như , là…”.

Phùng gia sư gia thấy âm thanh nhẹ bẫng của đối phương truyền đến, cả khỏi run lên. Lão chậm rãi đầu , chỉ thấy thiếu niên đang trói mỉm , khóe môi đóng mở hờ hững phun ba chữ:

“Chột ?”.

… Quả thực kẻ cứ như yêu ma thể thấu lòng .

Cổ họng của Phùng gia sư gia cứ như mắc gì đó, cứng họng phản bác: “Ngươi đừng ngậm m.á.u phun , chột ? Nếu ngươi…”.

“Được !”.

Hoàng Quý Dung cau mày, lên tiếng chặt đứt cuộc đối thoại.

Phùng gia sư gia chặn họng, cũng tiếp tục cãi . Lão hừ lạnh một tiếng, phe phẩy chiếc quạt lông.

Bầu khí lấy yên tĩnh một nữa, Hoàng Đại đương gia về Tùy tiểu Thế tử vẫn mang thần thái ung dung như cũ.

Có lẽ đây trải qua bao nhiêu nếm mật gai, ông còn quanh co rào đón nữa mà thẳng trọng điểm: “Hiện giờ lão Lý đang ở ?”.

“Rời kinh thành ”. Tiểu Thế tử thản nhiên : “Nói rõ hơn một chút thì ông rời phủ Khai Phong ”.

Đám xung quanh từng nghĩ đến kết quả , tất cả đều bất ngờ lẫn sợ hãi, đưa mắt khó hiểu.

Hoàng Quý Dung cũng giật , nhưng chẳng mấy chốc bình tĩnh : “Vì ?”.

“Lý là ân nhân của ”.

Giữa vòng vây quan sát với ánh mắt hiếu kỳ, Tùy tiểu Thế tử nhẹ nhàng:

“Ta lâm bệnh nặng khi còn nhỏ, nhà ngoại Lang Gia tin bèn sai đón đến chăm sóc. Nào ngờ bọn gặp sơn tặc đường ở Duyễn Châu”.

“Ta và nô bộc trong nhà lạc , đó sơn tặc bắt đến doanh trai, nhốt ở đó tròn nửa tháng. Sau , Lý đầu tiên tìm ”.

Tùy Ý : “ khi còn quá nhỏ, dọa đến mức mất hồn mất vía nên nhớ hỏi tên , chỉ nhớ rõ tướng mạo và giọng ”.

“Mấy ngày gặp gỡ các ngươi, nhận . Ta tâm địa lương thiện, chắc chắn thể nào là kẻ đại gian đại ác chuyện bắt cóc, nhất định uẩn khúc gì trong chuyện . Có lẽ cũng vì vạn bất đắc dĩ, quyền thế trong tay, nên giúp đỡ để trả ân tình năm xưa”.

“Thế nên tìm kiếm khổ sở, cuối cùng mới tìm ở hàng thịt Lý thị. Bởi vì xác định ép buộc nên trực tiếp mặt, mà lấy danh nghĩa mua thịt để mời tới”.

“Cũng chính nhờ cuộc gặp nỗi khổ tâm của . Ta hứa cho mảnh ruộng, tiền bạc và một phận mới, đó tiễn khỏi thành, như cũng thể cứu vớt từ vũng bùn lầy, chỉ điều…”.

“Trước khi , Lý hổ thẹn với các ngươi”.

“Bạn của ân nhân, lẽ nào để ý?”.

“Lý vốn định đích đưa đến gặp các vị nhưng với phận của , ở phủ Khai Phong thêm một khắc thì nguy hiểm sẽ ngày càng nhiều; cho nên để ”.

Nói đến đây, tiểu Thế tử ngẩng đầu Hoàng Quý Dung:

“Hoàng Đại đương gia, các ngươi hại con tin, bây giờ đầu vẫn còn kịp. Dựa thủ đoạn của , vẫn thể bảo vệ các ngươi; từ mai danh ẩn tích giống Lý , ruộng đất, một bách tính bình thường”.

Gian phòng vô cùng yên tĩnh.

Đây quả thật là một câu chuyện lòng vòng quanh co, nhưng cũng đủ sức lay động lòng .

Đám Thiên Đạo Hội đánh cược tính mạng, vứt bỏ lương tri cũng chỉ vì kiếm sống. Bây giờ thể may mảy gì mà cho chúng những thứ đó.

Cho dù là thánh nhân cũng kháng cự lời đề nghị hấp dẫn như .

“Các vị, đừng trúng quỷ kế của kẻ gian!”.

Một giọng sắc lạnh tức giận phá tan bầu khí ẩm ướt cơn mưa, lọt thẳng lỗ tai những xung quanh.

Hai gò má của Phùng gia sư gia đỏ ửng vì giận dữ. Lão phẩy chiếc quạt lông nhằm nối tinh thần chùng xuống của đám binh sĩ.

xung quanh vẫn im lặng, hề ai lên tiếng hùa theo lão .

Một giọng chầm chậm buồn tẻ trong đám vang lên trong tiểu viện:

“Ta từng nhiều lời đồn về phủ Tĩnh Quốc công phố. Nhiều năm , khi vợ cả của Tĩnh Quốc công qua đời, Thế tử đúng là bệnh nặng một trận. Lúc đó, Vương gia ở Lang Gia còn phái đến, ép phủ Quốc công đưa Thế tử ”.

tiếp : “Ta là Duyễn Châu, năm đó cũng từng Thế tử phủ Tĩnh Quốc công về Lang Gia dưỡng bệnh đột nhiên mất tích, còn gây nên một chấn động lớn ở châu phủ lúc bấy giờ”.

Lại nhớ : “Đại đương gia, lúc uống rượu với lão Lý từng từng hành quân qua Duyễn Châu…”.

“Nhắc mới nhớ, đối đầu với lúc cướp xe ngựa của Lục phủ, cũng hạ sát thủ với lão Lý, còn một mực khuyên bọn mau rời , nếu sẽ dẫn dụ cấm quân đến”.

Các hán tử Thiên Đạo Hội, ngươi một lời một câu, bọn chúng vắt hết trí nhớ còn , vô tình vun lời dối của tiểu Thế tử.

Mỗi câu đều là bằng chứng, hề xuất hiện sự mâu thuẫn nào.

Sắc mặt Hoàng Quý Dung càng thêm trầm ngâm do dự, khác hẳn với Phùng gia sư gia đang hoảng loảng thấp thỏm bên cạnh. Ông sang Tùy tiểu thế tử, híp mắt hỏi: “Trước khi , lão Lý nhờ ngươi chuyển thư tay cho ?”.

“Hoàng Đại đương gia cứ đùa”. Tùy Ý yếu ớt, cặp mắt của ông : “Khi giao khế ước ruộng đất cho Lý , một chữ cũng thì thư đây?”.

Hoàng Quý Dung , đôi mà giãn , chắp tay : “Nếu thư tay thì thể tin tưởng lời của Thế tử đây?”.

“Trên cũng một tín vật, nhưng phiền Đại đương gia cởi trói cho ”.

Hoàng Quý Dung chằm chằm Tùy tiểu Thế tử trong bộ dạng thành khẩn. Một lúc , ông bước đến phía ; đang cởi trói cho thì Phùng gia sư gia đè tay .

“Hoàng , tuyệt đối thể! Kẻ gian trá thiện, nếu bắt lão Lý nghiêm hình tra tấn thì cũng khó hỏi quá khứ của lão Lý và nơi ở của chúng ngoài thành. Hoàng dễ tin như !”.

Hoàng Quý Dung lườm sư gia một cái.

“Nghiêm hình tra tấn sợ là thể kể rõ chi tiết kín kẽ như ? Huống chi trùng hợp nhiều như … sư gia ngại thì cùng vật chứng xem , là thật giả sẽ ngay thôi”.

Nói xong, ông gạt tay sư gia cởi dây trói cho Tùy Ý.

Dây trói thô ráp, tiểu Thế tử ăn ngon mặc từ nhỏ dĩ nhiên thể chịu dây trói cọ sát cơ thể. Mới trói một lúc mà cổ tay hằn lên những vết đỏ nhàn nhạt.

Hắn phủi tay, đó lấy một tấm bùa bình an từ trong tay áo, mỉm đưa cho Hoàng Quý Dung: “Hình như là nương tử của Lý xin cho . Đại đương gia cảm thấy tín vật đúng ?”.

Dĩ nhiên là đúng.

Hoàng Quý Dung lá bùa với ánh mắt phức tạp: “Bùa bình an là mạng sống của lão Lý, xưa nay từng cho bọn đụng . Nếu buông bỏ chuyện xưa thì sẽ quyết định đưa nó ”.

Đám ngươi khẽ châu đầu ghé tai xem.

Sắc mặt của Phùng gia sư gia tái mét, vẫn quyết liệt phản đối: “ vật cũng thể là cướp …”.

“Nếu bắt các ngươi thì cứ đưa thẳng của Đại Lý Tự đến là ”.

Tiểu Thế tử ngăn chặn những suy đoán điểm dừng của lão , ngữ điệu thả lỏng một chút: “Trái là sư gia, từ khi thấy chuyện riêng với Hoàng Đại đương gia thì ngươi luôn nhốt …”.

“Âm mưu của ngươi là gì?”.

Hoàng Quý Dung khẽ cau mày, hoảng hốt lúc Tùy Ý từng câu tương tự. lúc đó thiếu niên mờ hồ, còn ông một mực khăng khăng lão Lý đang ở nên hề truy hỏi.

“Lời của Thế tử ý gì?”.

“Giết…”.

Hai con mắt của Phùng gia sư gia bốc hỏa, ngón tay lão run lên bần bật như thể sợi dây nào đó trong đầu đứt đoạn. Lão đầu lệnh với đám tay chân:

“Giết !”.

Đám tay chân rút kiếm xông lên.

Hoàng Quý Dung cảm thấy , lập tức chỉ huy của Thiên Đạo Hội tiến lên cản đường, còn thì dẫn Thế tử Tùy gia lui về .

Lý trí của Phùng gia sư gia như lửa thiêu rụi: “Hoàng Quý Dung, ngươi phản !”.

“Sư gia quá lời, Hoàng mỗ chẳng qua chỉ Thế tử hết thôi”.

Hoàng Đại đương gia , đó nghiêng đầu về thiếu niên lưng: “Thế tử, ngươi tiếp ”.

Tùy Ý , từ tốn: “Đại đương gia, vị sư gia từng với ông về mục đích Phùng gia tìm các ngươi bắt cóc, ám sát ?”.

Hoàng Quý Dung cau mày: “Chính sách mới bất công, Phùng gia trả thù cho hả giận, cũng vì uy h.i.ế.p phe mới nên mới tìm bọn đến việc ”.

“Thế vì cuối cùng mới ám sát quan lớn của phe mới? Vì bắt cóc quý nữ của họ mà giết?”.

Phùng gia gia sư phẫn nộ đáp: “Tất nhiên là Đông gia nhà bận tâm đ*o nghĩa, nếu phe mới mãi chịu hối cải thì cũng đến nỗi g.i.ế.c gian thần! Còn về những cô nương , dù họ cũng vô tội, Đông gia nhà cũng tuyệt tình”.

“Ồ? Đạo nghĩa?”. Tiểu Thế tử mỉm , hỏi: “Thế sẽ thả mấy cô nương đó về ?”.

Phùng gia sư gia cứng họng: “Cái …”.

“Tuyệt tình cũng ở việc các ngươi g.i.ế.c các cô nương ở chỗ nhốt , thả thả. Huống chi, Phùng gia hạ quyết tâm g.i.ế.c quan lớn bên phe mới, nữ quyến của họ sống c.h.ế.t thì gì quan trọng nào? Vì g.i.ế.c cả ? Phùng gia nhà ngươi việc mâu thuẫn đấy”.

Dứt lời, Tùy Ý sang Hoàng Quý Dung đang ngẫm nghĩ bên cạnh.

“Đại đương gia, của Thiên Đạo Hội các ngươi nghĩ đến chuyện đó ?”.

Hoàng Quý Dung ngước mắt sang, im lặng chăm chú tiểu Thế tử, tiếp:

“Quan bên phe mới đều đe dọa, bây giờ trong triều lẫn bách tính đều nghĩ theo chiều hướng phe cũ nhúng tay , trong đó mũi dùi đều hướng Đoàn Tể chấp. Nếu vụ án kết thúc mà chuyện xảy thì oán hận với Đoàn Nghiệp càng sâu; vạ miệng một cái là thể khiến ông rớt đài. Nếu các ngươi bắt, ngươi xem Phùng gia sẽ ăn với bên thế nào?”.

… Đây là chuyện mà họ bao giờ tính đến.

Người c.h.ế.t thì c.h.ế.t , còn đó mua chuộc bọn chúng tay ăn thế nào với quan phủ, liệu đó thương lượng kỹ với bọn chúng … suy nghĩ kỹ lưỡng thế nào.

Tiểu Thế tử kiên nhẫn hỏi tiếp: “Ta hỏi ngươi, nếu Đoàn Tể chấp rớt đài thì lợi nhiều nhất là ai?”.

Ánh mắt của Hoàng Quý Dung lóe lên: “Quan gia?”.

Tiểu Thế tử khẽ.

“Nhìn bề ngoài thì đúng là . dù Quan gia phần nghi kỵ với Đoàn Nghiệp thì cũng cần dùng đến phương pháp tự tổn thương quân như ?”.

Hoàng Quý Dung nhíu mày .

Tùy Ý thở dài: “Kẻ tay quả thực nghĩ một kế . Kích động hai phái cũ mới ngờ vực lẫn , tranh đấu nội bộ, dĩ nhiên sẽ bớt tâm tư cho phe thứ ba”.

“Nếu Đoàn Nghiệp sụp đổ, Quan gia sẽ mất trọng thần đắc lực. Nếu lúc thế lực khác ở kinh thành nhân cơ hội mà trở tấn công, phần thắng chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều”.

“Hoặc nếu phe cũ thắng phe mới, lật đổ hoàng quyền, như thì kẻ cầm cờ công thành sẽ sửa: ‘Thanh Quân Trắc’ cũng thế, ‘Tru Dị Đảng’ cũng , tóm thể chiếm chính”.

* Thanh Quân Trắc: thanh trừ quân vương thiên vị, thao túng. Tru Dị Đảng: diệt trừ đảng pháo gây hại cho nước nhà.

“Tính tính thì thao túng vụ đều thể ngư ông đắc lợi”.

“Mà nếu kẻ nghĩ âm mưu , Hoàng Đại đương gia nghĩ xem, khi chuyện thành công , liệu để cho các ngươi sống ?”.

Đám chất vấn im lặng như tờ.

Toàn bộ tiểu viện như bao bọc trong những sợi tơ kén vô hình, chỉ cần một nào trong họ khẽ nhúc nhích ngón tay là thể châm ngòi ý định g.i.ế.c .

Sắc mặt của Hoàng Quý Dung trở nên âm trầm ngoan độc.

Ông vốn cho rằng đây là cuộc mua bán đôi bên tình nguyện, nào ngờ phát hiện lừa đ.â.m đầu và ngõ cụt. Cho dù là lòng bao dung thế nào cũng thể chịu nổi việc .

Ông nghiến răng, gằn từng chữ : “Kẻ rốt cuộc là ai?”.

“Dĩ nhiên là…”.

“Giết bọn chúng!”.

Phùng gia sư gia bấu chặt ngón tay, hai mắt đỏ bừng mang theo độc ác lẫn hoảng sợ. Lão nghiến răng nghiến lợi lệnh cho đám bắt đầu tâm trí lung lay mặt.

“Giết tất cả thuộc Phùng gia cho ! Không để kẻ nào sống sót!”.

Mệnh lệnh thốt , chỉ những Thiên Đạo Hội mà ngay cả nhiều tay chân của Phùng gia cũng sững sờ.

Hoàng Quý Dung hiển nhiên ngờ lão sẽ quyết liệt, tuyệt đường sống của đến mức ; ông nhịn rống lên: “Ngươi điên ?”.

“Ha, tất nhiên là điên ”. Ánh mắt của Phùng gia sư gia lóe lên tia ngoan độc: “Tất cả của Phùng gia cho rõ đây, nếu hôm nay để bất kể con cá nào lọt lướt, cả các ngươi và đều đừng hòng gặp ”.

Đám tay chân hoảng sợ tán loạn: “Sư gia…”.

“Chưa , chuyện một khi lộ ngoài thì Phùng gia, và cả những liên quan đến Phùng gia đều chết”.

“… Còn mau lên!”.

“Lên! Nhanh lên!”.

“Giết sạch bọn chúng!”.

Đám tay chân hoảng hốt giương kiếm xông lên liều mạng hề khác lang thú chút nào. Ngược , đám Thiên Đạo Hội mới đầu còn bất ngờ, chớp mắt thấy gươm đao m.á.u đổ mới đột nhiên sực tỉnh liều mạng, sức c.h.é.m g.i.ế.c với đám Phùng gia.

Chẳng mấy chốc, tiểu viện nhà nông mới đây còn bình yên nay đao quang kiếm ánh nuốt trọn. Binh khí va phát âm thanh vang vọng ngừng. Không khí ẩm ướt tràn ngập mùi m.á.u tươi nhuộm đỏ khắp sàn.

Trong lúc hỗn loạn, của Phùng gia vọt tới vị trí cuối cùng.

Hoàng Quý Dung sớm rút bội kiếm nghênh địch, còn tiểu Thế tử phủ Tĩnh Quốc công dường như bây giờ mới ý thực tính nghiêm trọng của sự việc.

Hắn nhanh chóng lách tránh một kiếm đang đ.â.m đến, đó khom nhặt vũ khí. Không kẻ nào đánh rơi một thanh đao khi giao đấu, giương đao đánh trả, kết quả là lấy mạng luôn kẻ xông đến.

Ngay đó, lập tức khôi phục dáng vẻ sống c.h.ế.t mặc bay…

Tựa như một bức tượng Bồ Tát phổ độ chúng sinh địa ngục.

Mặc dù quân hai phe Phùng gia và Thiên Đạo Hội chênh bao nhiêu nhưng dù Thiên Đạo Hội cũng là những kẻ l.i.ế.m m.á.u lưỡi đao mà sống, trải qua bao cuộc c.h.é.m g.i.ế.c đẫm máu, dĩ nhiên sẽ cao tay hơn đám lâu la của mấy nhà quyền quý.

Đợi cuối cùng của Phùng gia mất mạng, Thiên Đạo Hội vẫn còn sáu đang thở hổn hển.

Khắp nơi đều nhuốm m.á.u đỏ, chất lỏng tanh nóng và t.h.i t.h.ể đổ rạp khắp nơi. Máu tươi kịp thấm xuống đất mà đọng như một dòng suối đỏ lòm.

Thảm cảnh hỗn loạn.

Hoàng Quý Dung cũng thương, ngơ ngác t.h.i t.h.ể vương vãi khắp nơi trong tiểu viện, hốc mắt chợt nóng bừng: “Lão Ngũ, Tôn Nhị, Thạch Côn…”.

Ông lầm bầm, đột nhiên một tiếng “Phập” ập đến. Ông cảm thấy lưng truyền đến tiếng xé rách và cảm giác đau đớn kịch liệt.

Đồng tử co , Hoàng Quý Dung giật kinh ngạc, từ từ cúi đầu xuống; chỉ thấy n.g.ự.c trái của chẳng khi nào xuất hiện một mũi đao dính đầy máu.

Máu và sức lực đều đang mài mòn. Ông ngã xuống đất, vẫn cam lòng mà cố sức nhướng mắt lên .

Mất quá nhiều m.á.u khiến ông choáng váng, nhưng cũng ảnh hưởng đến việc ông nhận hung thủ đ.â.m một nhát:

Dáng cao ráo, cặp mắt hoa đào.

Chính là Thế tử phủ Tĩnh Quốc công, vẫn luôn miệng đưa bọn chúng thoát khỏi bể khổ.

“Đại đương gia!”.

Năm khác còn sống của Thiên Đạo Hội cũng thương nặng nhẹ khác . Khi bọn chúng nhận thức thảm cảnh giờ phút thì chuyện muộn, ai nấy đều khó thể tin mắt .

lảo đảo bổ nhào Hoàng Đại đương gia đang hấp hối; hận đỏ mắt vung đao xông đến kẻ chuyện .

Tùy tiểu Thế tử vẫn nhàn nhã như đang dạo bộ, một đao vung xuống kết liễu một ; cuối cùng cũng c.ắ.t c.ổ đang bổ nhào thể Hoàng Quý Dung.

Đồng tử của Hoàng Đại đương gia tan rã, cố gắng mới thấy cổ họng ông phát âm thanh yếu ớt:

“Lão Lý…”.

Yên tĩnh bao phủ, dĩ nhiên Tùy Ý cũng thấy âm thanh đó.

“Khổ cho ngươi lúc còn nhớ đến ”. Tùy Ý tiện tay ném thanh đao dính m.á.u sang một bên, từ cao xuống nam nhân gần tắt thở: “Ta cũng ngại sự thật cho ngươi , Lý Lương Kiêu sớm g.i.ế.c ”.

Hoàng Quý Dung run rẩy kịch liệt phun một bụm m.á.u tươi.

Ánh mắt ông ai oán hối hận, giờ bản ông là nến treo gió, chỉ thể bất lực phát tiếng “Ô ô” nhưng gì đó.

Tùy Ý nhíu mày, : “Ngươi hối hận vì tin ?”.

Nam nhân sắp c.h.ế.t suy nghĩ, lồng n.g.ự.c phập phồng hối hả.

“Thế thì ngươi hối hận sai ”. Tùy tiểu Thế tử chỉnh tay áo, kẻ mặt, dịu dàng : “Chuyện Phùng gia thao túng, tuyệt đối lừa ngươi”.

“Cho nên ngươi tin cũng chết, mà tin cũng chết. Con đường , các ngươi lựa chọn định là sai ”.

Nam nhân yếu ớt giãy giụa trong vũng m.á.u như còn gì , nhưng Tùy Ý xong thẳng dậy, rời mắt thèm chú ý đến.

Tránh qua những vết m.á.u bẩn thỉu, cất bước chuẩn rời nhưng đột nhiên dừng chân.

Phía vẫn còn ánh mắt của sống dõi theo .

Đôi mắt hoa đào của thoáng trở nên lạnh lẽo, chậm rãi .

Có lẽ đang lén ngờ thiếu niên trong tiểu viện trải qua một trận m.á.u tanh mà vẫn còn tri giác nhạy cảm như . Lỗ rách của giấy dán cửa sổ để lộ một mắt đen trắng tỏ tường. Khi thấy, con mắt đó lập tức cứng nhắc đờ đẫn.

Một lúc , con mắt mới chớp chớp, đồng thời lộ tia do dự xoắn xuýt. cảm giác đó ngay lập tức hoảng sợ và sự ngưỡng mộ rõ che giấu.

Đôi mắt đó tiếp tục nữa, cuối cùng nấp cửa sổ.

Thần sắc khuôn mặt Tùy Ý thoáng đổi, chợt thu tầm mắt .

Hắn phẩy ống tay áo, từ tốn bước qua mặt đất loang lổ m.á.u tươi. Bóng dáng dần xa, bóng tà dương cơn mưa, chìm trong bóng núi xanh sâu thẳm.

Trận mưa đến nhanh mà cũng nhanh.

Bùi Văn Hoán tại gian phòng phía Tây hậu viện của hàng thịt, ông chằm chằm những vật dụng bày biện đơn sơ, im lặng suy tư.

Tên lục sự sai tìm hiểu tin tức vội vã xông , thở dài : “Thuộc hạ mới hỏi thăm hàng xóm về tình hình của cửa hàng thịt Lý thị”.

“Có phát hiện gì?”.

“Bẩm đại nhân, theo lời của những hàng xóm thì cửa hàng thịt Lý thị khai trương mấy năm, cũng coi như danh tiếng lâu năm, nhưng chủ tiệm tính tình quái giở nên xưa nay qua với hàng xóm, cho nên cũng hiểu rõ lắm”.

“Về chuyện thời gian cửa hàng thịt đóng cửa, bách tính xung quanh đều rõ lắm. Hôm qua còn thấy đồ tể trong tiệm nhận mấy đơn hàng, nhưng sáng nay vẫn thấy hàng thịt mở ”.

“Còn nữa, đêm qua đến hôm nay, hàng xóm cũng thấy động tĩnh gì lớn. Đồ đạc bên trong tiệm nhiều, cho dù trong tiệm dọn thì cũng thể im lặng tiếng động như …”.

“Hiện giờ chủ tiệm, tiểu nhị… đều thấy . Dân chúng đều biến mất còn tăm ”.

“Biến mất còn tăm hả”. Bùi Văn Hoán vuốt cằm lẩm bẩm.

Bỗng nhiên, ông như sực nhớ chuyện gì đó, ánh mắt ngưng đọng, vội vàng cất bước ngoài cửa: “Lĩnh quân vệ*!”.

Lĩnh quân vệ đang xem xét dấu chân bên ngoài phòng phía Đông tiếng gọi bèn chậm rãi tiến đến: “Bùi đại nhân gì dặn dò?”.

“Tìm mật đạo”. Bùi Văn Hoán lời ít ý nhiều: “Bên trong hàng thịt nhất định địa đạo kiểu hốc tối gì đó, chắc hẳn bên trong chạy theo lối đó”.

“Vâng!”.

Lĩnh quân vệ ôm quyền lui .

Trong tiểu viện, nhiều âm thanh gõ tường vang lên.

Bùi Văn Hoán mái hiên gian phòng phía Tây, chăm chú bố cục trong tạp viện.

Căn viện cũng lớn, phía Tây một giếng nước, để tránh bụi bẩn rơi giếng nên miệng giếng còn dựng một cái lều nhỏ; phía Đông là năm chum đựng nước và mà cái giá gỗ nhỏ để phơi thịt.

Lúc , thịt khô kệ lấy , chỉ còn trơ trọi sàng trúc trống .

Bùi Văn Hoán ghi chép sự việc, trầm giọng hỏi: “Cái giếng gần cửa hàng thịt Lý thị là ở ?”.

Tay lục sự ngẫm nghĩ, : “Lúc thuộc hạ hỏi thăm hàng xóm từng thấy ở ngã rẽ con hẻm tạp viện một cái giếng, nhưng là giếng dùng chung; từ cửa viện một trăm bước là đến”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-chi-thich-quan-lay-the-tu/chuong-24.html.]

Bùi Văn Hoán yếu ớt.

“Đã đào giếng tư còn cần năm vạc chứa nước gì; giếng chung đủ còn cần đào giếng tư?”.

Gã lục sự chớp mắt hiểu ý tứ trong lời của Bùi Văn Hoán, vội vàng khom lưng : “Thuộc hạ lập tức gọi cấm quân xuống giếng thăm dò!”.

Bên trong con đường tối hẹp, âm thanh khôi giáp ma sát sột soạt.

Bùi Văn Hoán bảo vệ ở giữa, ngẩng đầu thể thấy ngọn đuốc cháy dẫn đường.

Đi trong địa đạo thâm u nửa canh giờ, rốt cuộc cũng đến điểm cuối.

Bùi Văn Hoán thong thả gạt dây leo quấn cửa hang, sắc trời lúc dần tối. Ánh mặt trời phía Tây chỉ còn leo lắt, đến thời gian một chén nữa thì hoàng hôn sẽ nuốt chửng .

Đội binh lính bên ngoài cửa động lục tục đốt đuốc.

Lĩnh quân vệ xem xét địa hình trở về: “Bùi đại nhân, xung quanh đều là núi non hoang dã, hề phát hiện dấu vết sống. Ước chừng chỗ ở ngoài cửa Thiên Ba năm dặm”.

Bùi Văn Hoán ngẫm nghĩ, : “Sắc trời tối, chúng nhiều , đừng hành động lỗ mãng”.

“Thế , ngươi chia năm nhóm, một nhóm ở đây; bốn nhóm còn chia xem xét bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Căn dặn bọn họ bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Nếu gặp sống, thôn trang… cũng rút dây động rừng, về báo cho ”.

“Vâng”.

Lại chờ thêm một thời gian bằng non nửa chén , một tên lĩnh của nhóm cấm quân điều tra hướng Bắc vội vã chạy về.

“Vệ trưởng! Bùi đại nhân!”.

Bùi Văn Hoán thấy, lập tức phắt dậy hỏi han: “Đã xảy chuyện gì?”.

“Tìm thấy ! Chúng thuộc hạ tìm con gái của ba vị quan bắt cóc ở trong rừng, Huyện chúa Ninh Gia cũng ở đó! Bọn họ dìu , hình như trốn , phía theo”.

Dứt lời, tất cả đều sững sờ kinh ngạc.

Bùi Văn Hoán định tinh thần, đôi mày cau , lên tiếng : “Đưa xem ”.

Ba vị quý nữ vốn dĩ luôn xinh mỹ miều mà lúc đây khắp đầy vẻ phong trần mệt mỏi lẫn bẩn thỉu. Dường như ai nấy đều trải qua cú sốc lớn, cho dù bỏ trốn khỏi sào huyệt của những kẻ bắt cóc nhưng các nàng vẫn như thỏ con giật , kháng cự sự tiếp cận của lạ.

Người cảm xúc định trong đó chính là bắt cóc gần đây nhất – Huyện chúa Ninh Gia.

Cấm quân chẳng còn cách nào khác đối với mấy quý nữ yếu ớt , họ cũng thể dùng đến sức mạnh, cách các nàng một đoạn xa gần.

Bùi Văn Hóa theo tên lính, mượn ánh sáng của bó đuốc phát , ông nhanh chóng thấy tình hình trong rừng cây.

Hai cô nương của Tào gia, Mạnh gia và Huyện chúa Ninh Gia đều ở đó. Y phục và giày của ba đều nhuốm m.á.u nhưng thể đều vết thương, cứ như là lội qua một đầm m.á.u để đến đây .

Đây là lượng m.á.u của ba nữ tử yếu ớt thể gây .

… Đám bắt cóc g.i.ế.c cuối cùng xảy chuyện gì ? Bùi Văn Hoán kiềm chế tâm trạng lúc , trấn an ba cô nương đó, tiếp theo mới sang hỏi thăm nhẹ nhàng vị Huyện chúa Ninh Gia trông vẻ tương đối bình tĩnh: “Huyện chúa, và hai vị cô nương trốn bằng cách nào? Đám bắt cóc ?”.

Huyện chúa Ninh Gia cẩn thận liếc ông một cái: “Chết !”.

“Chết ?”.

“Chết hết cả . Không còn một mống”.

Bùi Văn Hoán từng nghĩ sẽ nhận đáp án như . Ông cũng màng an ủi nữa, ngữ khí vẻ gấp gáp: “Bọn chúng c.h.ế.t thế nào?”.

“… Bị một giết”.

Cho dù Huyện chúa Ninh Gia tả qua về thảm cảnh ở tiểu viện trong núi sâu, nhưng khi đích đặt chân lên đó thì Bùi Văn Hoán vẫn khỏi ớn lạnh.

Cảnh tượng mắt thật sự là Tu La địa ngục.

Thi thể và mẫu tươi lẫn lộn , tanh thối mục nát thể tưởng tượng .

Sói hoang ấn nấp ở góc núi nào đó xung quanh tru những tiếng kêu dài thảm thiết. Bùi Văn Hoán chẳng hề nghi ngờ, nếu cấm quân đến chậm một bước thì chỗ sẽ chỉ còn những mảnh xương trắng mà thôi.

… “Không gì mà những trong tiểu viện lao c.h.é.m g.i.ế.c lẫn . Mấy còn sống cuối cùng cũng giết”.

Nhớ lời của Huyện chúa Ninh Gia, Bùi Văn Hoán hít thở sâu, day ấn đường, đó hạ lệnh: “Đưa t.h.i t.h.ể về hết . Đồ vật trong phòng cũng sắp xếp đem cả về thành”.

Cấm quân hành động theo mệnh lệnh.

Màn đêm đen ngòm đỉnh đầu, mảnh trăng sáng áng mây trôi che khuất một nửa.

Gió đêm nhẹ lay.

Bùi Văn Hoán im tại chỗ, nghĩ thái độ của Huyện chúa Ninh Gia lúc ông hỏi phận của đánh úp sào huyệt của bọn bắt cóc.

… “Việc , chỉ thể với Quan gia”.

Thật sự là một vụ án khiến khác đau đầu.

Bùi Văn Hoán day ấn đường, bỗng nhiên dùng sức nặng thêm một chút.

Khi Tùy Ý từ địa đạo tối om trở về kinh thành nước Triệu thì bóng đêm bao phủ.

Bởi vì Đại Lý Tự đang tra án nên kinh thành cấm ban đêm trong bảy ngày. Hắn mật đạo từ một tiểu viện bỏ hoang, phóng tầm mắt phía chỉ thấy con đường trống vắng hiu quạnh.

Nhà nhà đốt đèn tô điểm cho những con ngõ ngang dọc, gió mát đung đưa chiếc đèn lồng, tiếng gõ mõ của phu canh mơ hồ vang lên trong đêm tối mù mịt.

Men dọc theo con đường để tránh quan binh tuần hành, Tùy Ý đến cửa một căn nhà, một hầu chờ sẵn ở cửa. Tiếng “Két” cửa vang lên đón : “Thế tử!”.

Tùy Ý gật đầu với , bên trong cúi đầu đầy bụi bẩn và vết m.á.u của , lạnh nhạt : “Chuẩn nước, tắm”.

“Ây, tiểu nhân sắp xếp!”.

Ống khói trong nhà tỏa khói trắng mờ. Bọn hầu tất bật công việc ngoài hành lang.

Ánh sáng trong gian phòng chính tươi sáng, nước lượn lờ tràn tấm bình phong vẽ những ngọn núi non trùng điệp. Sau lớp giấy lụa lọt sáng, một bóng dáng mờ ảo tựa như đang vấn tóc.

Ngay đó, tiếng nước “Ào ào” truyền đến.

Gã sai vặt Bác Cổ đừng cửa phòng khép hờ, một mực cung kính với trong phòng: “Thế tử, đến đêm mà ngài về phủ, Công gia chuyện nổi trận lôi đình, đợi ngài về phủ sẽ bắt chịu gia pháp”.

“Mặc ông ”. Tiếng nước tấm bình phong của tí tách ngừng, một giọng ấm lạnh cất lên: “Dù thì vị mẫu của sẽ để ông như ý nguyện ”.

Bác Cổ lên tiếng, do dự một lúc mới : “Còn nữa, Thế tử… Giờ Dậu hôm nay, cấm quân trong thành đột nhiên điều một lượng lớn binh mã đến cửa Thiên Ba, đây là…”.

“Ồ, xem là chuyện phát hiện ”.

Bác Cổ chứng thực suy đoán trong lòng, mặt mày lo sợ: “Thể tử thu dọn thỏa ? Sẽ khiến Quan gia tra gì chứ ạ?”.

Sau đó, Bác Cổ vội vàng lắc đầu bác bỏ lời của chính : “Không đúng, đúng! Xưa nay Thế tử luôn cẩn trọng tỉ mỉ, bao giờ tính toán bỏ sót điều gì, dĩ nhiên sẽ để dấu vết!”.

Vừa dứt lời, bức bình phong thản nhiên : “Cũng chắc”.

Bác Cổ sững sờ kinh ngạc: “… Thế tử!”.

Tiếng bên trong truyền đến: “Ngươi lo cái gì”.

Bác Cổ nôn nóng hỏi: “Sao lo ạ? Thế tử ẩn lâu nay, ẩn nhẫn mấy năm nay thể hủy hoại chốc lát như !”.

“Làm ngươi cố ý lưu dấu vết?”.

Bác Cổ câm nín vì câu đó, lúng túng vò đầu bứt tai: “Thật, thật ?”.

“Không ”.

“… Thế tử!”.

“Thế mới là lạ đó”.

“…”

Bùi Văn Hoán xe ngựa cung. Mượn ánh nến trong xe ngựa, ông xem qua mấy chục phong thư lục soát trong tiểu viện ở ngoại ô.

Càng xem, sắc mặt của ông càng trầm trọng, đôi mày nhăn cứ như thể vắt nước.

Cho đến khi xe ngựa chậm , tay sai vặt bên ngoài lên tiếng nhắc nhở thì Bùi Văn Hoán mới ôm chồng thư từ đó xuống.

Dưới bầu trời đêm, tường đỏ ngói ngọc, hoàng cung Đại Triệu nguy nga, trang nghiêm ánh trăng càng trở nên huyền bí. Vệ quân mặc kim giáp canh giữ cửa cung ai nấy đều vô cùng lạnh lùng uy nghiêm.

Bùi Văn Hoán trực tiếp chạy từ vùng ngoại ô về đây, kịp y phục.

Sau khi đưa vật chứng trong tay cho gã sai vặt bên cạnh, ông trút thở phong trần nặng nhọc, tại chỗ chỉnh áo mũ. Mọi chuyện xong xuôi, ông nhận chồng thư từ ung dung bước về phía cổng vòm hai con cự thú ngậm vàng.

Văn Đức điện.

Những ngọn nến đặt trong tượng thị nữ bằng đồng chảy sáp đến mức vun thành một gò nhỏ.

Bùi Văn Hoán cúi đầu, yên lặng giữa đại điện trống trải.

Trong khí lặng im như tờ, chỉ âm thanh nhỏ bé phát từ ngọn nến đang cháy leo lét và cả tiếng lật giấy truyền đến bức rèm châu.

Không trải qua bao lâu, cuối cùng ông cũng thấy một trận lớn mỉa mai.

“Hay cho Phùng gia”.

Sau đó là âm thanh giấy lộn vút lên trung rơi lả tả xuống mặt đất.

Bùi Văn Hoán dự đoán nên cũng cảm thấy bất ngờ, ông khom : “Quan gia bớt giận”.

Tiếng va chạm của rèm châu vang lên, một bóng mặc y phục màu đen bước phía rèm.

Đế vương Đại Triệu đến hai mươi tuổi, ngoại hình thanh cao sang quý, đôi mắt phượng hếch lên như chim ương, bờ môi mỏng như . Toàn tràn ngập khí chất dáng vẻ uy nghiêm, dễ dàng khiến xung quanh cảm thấy lạnh xương sống mà bỏ qua vẻ ngoài tuấn lãng của .

“Bùi khanh mới cả viện đều còn ai sống sót ?”.

, thủ đoạn của đến trả thù nhất định lợi hại. Theo lời của Huyện chúa và hai cô nương Tào – Mạnh gia thì sào huyệt của bọn bắt cóc ba mươi hai , hơn kém, tất cả đều c.h.ế.t trong viện. Căn cứ manh mối thu hiện giờ thì Phùng gia ở Bình Châu chắc chắn thoát khỏi liên quan trong vụ án bắt cóc g.i.ế.c ở kinh thành”.

“Không chỉ Phùng gia”.

Bùi Văn Hoán bất ngờ, ngẩng đầu lên: “Quan gia, cớ ?”.

Thiếu Đế Đại Triệu lạnh : “Hướng của địa đạo đó, cực kỳ rõ… Đây thể là tình báo mà một thương nhân bình thường thể lấy ”.

“Ý của Quan gia là…”. Bùi Văn Hoán cẩn thận : “Đằng Phùng gia còn ?”.

Thiếu Đế khẳng định cũng phủ định: “Tóm vụ án còn nhiều điểm đáng ngờ”.

Hắn đưa một cuộn giấy trắng: “Ngươi cầm thư tay của , phái đến Bình Châu thông báo cho quan phủ ở đó, bắt tất cả Phùng gia , chậm trễ”.

“Thần… tuân lệnh”.

Đợi Bùi Văn Hoàn cầm cuộn thư rời khỏi đại điện, Đế vương trẻ tuổi giơ tay lên miễn cưỡng xoa huyệt thái dương.

Hắn cao giọng gọi: “Thành Đức Hải!”.

Tiếng đáp bên ngoài điện vang lên, cửa điện mở , hình một hoạn quan vội vã .

“Có lão nô, Quan gia gì sai bảo?”.

“Ngươi đến chỗ mẫu hậu xem tình hình Ninh Gia thế nào . Nếu thái y xem bệnh xong thì tranh thủ thời gian đưa đến đây”.

“Vâng , lão nô ngay”.

Huyện chúa Ninh Gia nắm chặt mảnh áo khoác lụa, theo Thành Đức Hải.

Thành công công mang đèn lồng.

Quan gia ghét tối nên đến đêm là ngõ ngách trong cung đều thắp đèn lồng, ngay cả con đường nhỏ ngoài ngự hoa viên cũng ngoại lệ.

cho dù mắt sáng tỏ nhưng nàng vẫn cảm thấy ớn lạnh như cũ.

Biển m.á.u núi thây ban ngày vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng. Còn cả bóng dáng giữa trận địa đầy m.á.u tươi và xác đó… hệt như đóa túc hoang dại, yêu diễm nhưng độc.

Trong lúc thất thần, nàng đến cửa điện Văn Đức lúc nào .

Thành Đức Hải tiến lên mở cửa, kính cẩn : “Quan gia, Huyện chúa đến”.

Bên trong đáp một tiếng “Cho ”.

Ninh Gia giữ vững tinh thần.

Ánh nến trong điện sáng sủa, một đang giữa thềm ngọc, chính là Hoàng đế tiểu thúc của nàng.

Hoàng đế long ỷ mà bậc thềm, thật hợp với phép tắc.

Ninh Gia cũng dám xen .

Thật nàng sợ hãi vị Quan gia hỉ nộ vô thường, hành động vô lường của Đại Triệu, đành giữ vạn phần phép tắc cúi hành lễ.

“Đứng dậy ”.

Thiếu Đế Đại Triệu nắn khuỷu tay, nâng cằm, đôi mắt phượng u tối sâu thẳm về phía nàng.

“Thái y bắt mạch xong ? Có gì đáng ngại ?”.

“Tạ ơn Quan gia quan tâm, thái y sức khỏe của Ninh Gia đáng ngại, chỉ hoảng sợ, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏi”.

“Vậy thì ”.

Hỏi han qua loa xong xuôi, Thiếu Đế cũng quan tâm nữa mà thẳng đôi mắt thiếu nữ đối diện, gằn từng chữ : “Điều ngươi giấu giếm Bùi Văn Hoán về phục kích sào huyệt của bọn bắt cóc…”.

Rõ ràng đang nhưng Ninh Gia cảm thấy hoảng hốt mới là hạt bụi đất rơi khỏi đám mây.

“Quan gia minh giám, Ninh Gia cố ý ảnh hưởng công vụ!”. Nàng sợ hãi quỳ rệp xuống sàn: “Chỉ là, chỉ là… …”.

“Ta cũng hỏi tội ngươi về chuyện , ngươi căng thẳng thế gì?”.

Thiếu Đế phất tay áo, dậy.

“Trong lúc chờ ngươi, cũng cẩn thận suy nghĩ, nếu ngươi tùy tiện phận của thì đồng nghĩa việc liên lụy đến nhiều . Nếu như , để đoán thử xem…”.

“Người đó phận cao”.

“Là mà ngài bao giờ ngờ , đồng thời…”.

“Cả ngươi và đều ”.

Đế vương trẻ tuổi thềm ngọc.

… “ đúng?”.

Ninh Gia quỳ mặt đất lâu, mỗi câu bay đến bên tai thì nỗi sợ trong lòng tăng thêm một bậc.

Một lúc , nàng mới đáp bằng chất giọng trầm thấp.

“Vâng”.

Đóa hoa túc nở rộ trong vũng bùn m.á.u bao bọc bởi những lớp cánh hoa trắng trẻo thuần khiết nhất.

“Là Thế tử phủ Tĩnh Quốc công”.

Đại điện lập tức im ắng.

Mãi lâu Ninh Gia mới tựa như thấy một tiếng . Âm lượng cực nhỏ khiến khác hoang mang liệu đang nhầm.

“Sao ngươi còn quỳ mặt đất? Rất dễ chịu hả?”.

Thiếu Đế .

Ninh Gia lĩnh ngộ ý tứ trong lời bèn chậm rãi thẳng dậy.

Ngước mắt lên, dường như tâm trạng của bậc Đế vương trẻ tuổi mắt tệ lắm, khóe môi còn lộ mấy phần ý .

“Ta , ngươi ”.

Lần đầu tiên Thiếu Đế để lọt một câu khen ngợi.

“Bước khỏi cánh cửa , những việc ngươi thấy hôm nay đều như lúc khi ngươi đến, đều chôn tiệt trong lòng , hiểu ?”.

“Ninh Gia ghi nhớ”.

“Lui xuống ”.

Hẻm Du Lâm, Lục phủ.

“Cô nương, cô nương, mau dậy ! Có chuyện vui lớn đây!”.

“Cô nương, đừng ngủ nữa!”.

Một buổi sớm, Lục Nghi Trinh Bảo Khấu lớn tiếng đánh thức.

Nàng nửa tỉnh nửa mở, lộ nửa cái đầu khỏi ổ chăn, dụi hai khóe mắt ngáp một cái: “Việc gì vui thế? Không thể chờ …”.

Tiếng của nàng tin vui của Bảo Khấu chặn .

“Đã tìm ba quý nữ bắt ! Còn nữa, đám ác tặc xử lý tại chỗ. Đêm qua, nhiều thấy quan binh kéo t.h.i t.h.ể ngoài thành trở về, cả một xe luôn!”.

Lục tiểu cô nương vẫn đang trong cơn buồn ngủ m.ô.n.g lung, tỉnh táo lắm, bỗng nhiên một tin tức lớn như thế rơi trúng đầu, phút chốc vẫn còn ngây ngốc.

Bảo Khấu vén màn giường cho nàng, nhắc nhở: “Cô nương rửa mặt cho tỉnh táo. Đoàn cô nương và Từ Tam cô nương thấy tin sớm đến phủ , bây giờ đang ở sảnh chờ cô nương đó”.

Nghe , Lục Nghi Trinh đạp chăn xoay dậy, cuối cùng mới lộ thần sắc tỉnh táo đầu tiên trong ngày hôm nay.

“Dục Nhi tỷ tỷ và Uyển Âm tỷ tỷ đều đến hả?”.

Sảnh chính Lục phủ.

Chưa bước cửa mà Lục Nghi Trinh thấy tiếng chuyện ríu rít trong phòng.

Nàng khỏi cong mắt lên , đến gần ngưỡng cửa, nàng cố ý hắng giọng một tiếng.

Từ Uyển Âm và Đoàn Dục Nhi đang nắm tay chuyện phiếm trong phòng chợt chú ý đến động tĩnh, cả hai cùng lúc về phía nàng.

“Lục ”.

“Lục bảo bối, cũng hả?”.

Ba tiểu công nương xung quanh chiếc bàn hàn huyên mấy câu. Chẳng mấy chốc khí nóng bừng lên.

giờ Mão hôm nay, Đại Lý Tự dán bố cáo hơn ba mươi của đám bắt cóc g.i.ế.c đều bắt. Mặc dù quan phủ còn tiếp tục điều tra những kinh thành dỡ bỏ lệnh cấm !”.

“Thật ? Quá thần kỳ đấy, cho hạn bảy ngày, vặn phá án đúng trong bảy ngày, hơn kém”.

“Tóm , trong mắt , bây giờ Bùi đại nhân chính là lợi hại nhất cả kinh thành nước Triệu !”.

“Dục Nhi tém ”.

“Uyển Âm tỷ tỷ, tỷ thông cảm cho tỷ , nào chim rừng nào thích nhốt trong lồng ? Dĩ nhiên mở chiếc lồng cho tỷ chính là đại hùng ?”.

“Lục bảo bối! Muội dám giễu cợt ?”.

“Được , may mà cũng lết qua thời gian cấm cửa, chúng thể cùng học , đây cũng là chuyện vui mà”.

“Ừm, nhưng hai cô nương Tào – Mạnh gia và Huyện chúa Ninh Gia thế nào ?”.

“Tình hình của Huyện chúa thì nhưng hình như Tào cô nương Bá phủ từ hôn thì đêm qua lâm bệnh nặng ”.

“Không chỉ Tào cô nương mà lẽ hai còn cũng trải qua chút khổ sở… bắt một thời gian như mà, dù cũng ảnh hưởng đến thanh danh cô nương nhà . Ta , sớm nay phố lời ong tiếng ve lắm ”.

“Ây, đời cứ hà khắc đối với nữ tử như thế chứ… Nên chửi bới chính là những kẻ bắt bọn họ kìa!”.

”.

Lục phủ ăn trưa hàn huyên thêm một lúc, đó Từ Uyên Âm và Đoàn Dục Nhi đều lượt về.

Lục Nghi Trinh đưa mắt xưa ngựa dần xa khỏi cửa phủ. Nàng ngây tại chỗ một lúc, đó đỡ tay lên khung cửa, cẩn thận thò chân bước đến con hẻm phía .

Bảo Khấu phía lập tức lên tiếng:

“Cô nương ?”.

Nàng từ từ : “Bảo Khấu, kinh thành nước Triệu bỏ lệnh cấm ”.

“Ta ”. Bảo Khấu : “ cô nương bây giờ?”.

… Thật kỳ lạ.

Trước đây nàng dễ dàng lý do, nhưng lúc uốn lưỡi mấy mà vẫn thốt .

Hệt như đang ngậm một viên mật đường nóng hổi.

“Ta, tìm Ý ca ca!”.

Tiểu cô nương cúi đầu câu đó nhanh, chốc lát chẳng thấy bóng dáng làn váy của nàng nữa.

Loading...