Tiểu Cô Nương Chỉ Thích Quấn Lấy Thế Tử - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-10-29 22:04:06
Lượt xem: 151

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Là thế ”. Sơn trưởng : “Ta dù lớn tuổi nhưng vẫn thích xem náo nhiệt?”.

“Náo nhiệt?”.

“Ờ đúng. Những ngày gần đây , chuyện thú vị nhất chính là xem ngươi thể tra chuyện gì, thứ hai chính là Tùy Ý sẽ giăng lưới bắt ngươi thế nào; còn chuyện thứ ba… đương nhiên là hóng chuyện gió trăng ”.

* Chuyện gió trăng: ý chỉ chuyện tình yêu nam nữ.

“…”.

Trong phòng khách của Thư viện Phụng Sơn, Tiêu Hoàn Thận nghẹn họng trân trối.

Nhìn thấy ông già râu tóc bạc phơ đối diện, càng thấy bất lực gấp bội.

“Thế… thế đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì dù ngài cũng nên cho cuối cùng là xảy chuyện gì chứ? Nói thật là hiện giờ đầu loạn vô cùng”.

“Nói cũng đơn giản thôi”. Sơn trưởng : “Tri châu Thông Châu đúng là đúc tiền riêng, nuôi tư binh, ước chừng hai ba năm . Nói đến cũng trùng hợp, khi đến Thông Châu hai năm , Tùy Ý cũng nhận thấy việc giống ngươi. Hai năm nay, vẫn luôn chú ý động tĩnh bên đó”.

trực tiếp báo cáo lên triều đình, báo với Quan gia; ngược còn che giấy Tri châu ?”.

Sơn trưởng: “Đây chính là ý của Quan gia?”.

Tiêu Hoàn Thận ngạc nhiên, sực nhớ đến chuyện gì: “Quan gia, Quan gia gậy ông đập lưng ông? Không đúng đúng, đây chẳng tự khó ? Chứng cứ vô cùng xác thực, vì bắt luôn ?”.

“Thánh ý luôn khó dò”. Sơn trưởng ung dùng : “Hoàn Thận, đây chính là bài học đầu tiên mà ngươi cần học”.

Tiêu Hoàn Thận vôi dậy động tác vái chào.

“Thứ hai, dù ngươi thông minh đến nhưng cũng đối thủ, nên học cách che giấu tài năng; cần bình tĩnh, suy xét cục chứ ếch đáy giếng mà cứ đ.â.m đầu . Điểm ngươi nên học hỏi Tùy Ý nhiều hơn”.

“… Sơn trưởng, ”.

“Ngồi , đừng ”.

Tiêu Hoàn Thận bèn từ từ xuống.

Sơn trưởng tóc bạc già nua nhấp một ngụm , : “Sau khi ngươi cũng chú ý đến chuyện tiền giả, cũng cảm thấy vui nên đánh cược với Tùy Ý”.

“Ta cược ngươi thể tra đến ”.

Người bình thường chuyện sẽ thấy vui vẻ, nhưng Tiêu Hoàn Thận ngụp lặn trong sòng bạc từ nhỏ, đến chữ “Cược” dâng lòng cảnh giác.

“Đã là cược thì chắc tiền đặt cược chứ?”.

Sơn trưởng vui vẻ gật đầu: “Không sai! Nếu thắng thì đợi ngày Tùy Ý về kinh, đưa ngươi theo”.

“Chuyện tóm là như , dọa đến Trinh Nhi ”.

Đột nhiên chuyện lớn như thế, dĩ nhiên là dọa c.h.ế.t khiếp. May mà chỉ là một trận gió thoảng qua mất, tiểu Thế tử cũng hề lòng mưu phản.

“Mọi đều nhất”. Lục Nghi Trinh dừng một chút, hỏi: “ Tri châu Thông Châu xử lý ?”.

Tùy Ý : “Chuyện đó chỉ Quan gia ”.

Lúc bọn họ đang bên bậc thang dẫn xuống núi, còn sáu áo đen thành nhiệm vụ nên lập tức biến mất còn bóng dáng.

Khó cơ hội thứ ba.

Lục Nghi Trinh đột nhiên cảm thấy co rúm , cố gắng xua tan cảm giác e sợ nhút nhát trong lòng .

“Chuyện đó… mấy áo đen ? Ý ca ca mệnh lệnh kỳ lạ gì cho bọn họ ?”.

“Cũng gì”. Tùy Ý nhẹ như : “Chẳng qua là bọn họ đến gần quá một thước, nếu thì phần nào thò sẽ chặt phần đó”.

Tiểu cô nương ngẩn ngời, cảm nhận âm thanh của chồi non trong lòng rẽ đất vươn lên.

“… Vì ?”.

“Sát khí tập võ nặng, sợ bọn họ quấy nhiễu đến Trinh Nhi ”.

sợ”.

Câu “Không sợ” là chỉ kẻ áo đen là chỉ điều gì khác.

Lục Nghi Trinh : “Huynh đừng luôn coi là trẻ con nữa, Ý ca ca, trưởng thành . Có chuyện gì thì thể trực tiếp với ”.

Lần tựa như giống như quyết định rời kinh hai năm .

Tùy Ý im lặng chốc lát.

“Ta chỉ hy vọng Trinh Nhi thể giống như đây, vĩnh viễn trong sáng”.

“Ý ca ca, xem thường . Có lẽ cũng giống trong tưởng tượng của ”.

Tiểu cô nương cũng những vết đen mờ tỏ đầy đấy nhé.

“Một giọt mực nhỏ chén nước, đương nhiên sẽ nhuộm đen nước bên trong; nhưng nếu nhỏ một hồ nước, một biển thì ?”.

Tựa như ngờ tiểu cô nương thể ví von như , Tùy Ý lập tức giật , đôi mắt hoa đào nàng chăm chú: “Trinh Nhi thể một hồ nước, một biển ?”.

“Hiện giờ lẽ vẫn ”. Lục Nghi Trinh đưa tay nắm tay , son sắt đảm bảo: “ nhất định sẽ cố gắng”.

Tùy Ý bỗng nhiên .

Lúm đồng tiền hiện rõ bên má, giọng điệu vẫn dịu dàng như nước: “Được, tin Trinh Nhi ”.

Tiểu cô nương thẳng đôi mắt , nhịp tim chợt hẫng mất một nhịp.

“Ý ca ca…”.

“Hử?”.

“Muội, chút thích ”.

Sau khi lời , tiểu cô nương dường như hổ, hai má dần ửng đỏ. nàng trốn tránh mà tiếp tục chằm chằm mắt.

Giống như để nghiêm túc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-chi-thich-quan-lay-the-tu/chuong-38.html.]

Mi mắt Tùy Ý khẽ run rẩy, đáy mắt hiện lên sự bất ngờ nhàn nhạt.

vẻ kinh ngạc nhanh chóng con ngươi sâu thăm vùi lấp, đáy mắt như đầm nấm mênh m.ô.n.g thấy đáy.

Lục Nghi Trinh căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay vã đầy mồ hôi, nhưng nàng vẫn buông bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của tiểu Thế tử.

Giống như một tỏ tình đơn giản, dứt khoát nhất, nàng hít thở sâu, : “Đây cũng chuyện đó, nghĩ kỹ. Muội….”.

“Ý ca ca, thích chút nào ?”.

“Không kiểu thích với ?”.

Ánh mắt thẳng thắn dường như khiến thể che giấu bản nữa.

Đã trôi qua lâu mà Tùy Ý vẫn gì, đôi mắt hoa đào dâng lên tầng sương mù, sắc mặt che phủ khó thấy rõ ràng.

“Ta ”.

Hắn .

Lần đầu tiên trong đời Tùy Ý phân biệt tâm ý của .

Đối với bất kỳ ai, đều thể cân nhắc yêu ghét hơn thiệt; nhưng đối với Lục tiểu cô nương, những từ ngữ nhẹ nhàng đủ để diễn tả.

Chắc chắn là thích nàng.

Vì thích nên thuở niên thiếu mới để nàng đến gần ; càng về , càng che chở nàng, cưng chiều nàng thành thói quen.

cách giữa yêu mến và thích một giới hạn mơ hồ. Hắn khó phân biệt rốt cuộc là ‘thích’ của đến bước nào.

Hắn sớm tâm ý của tiểu cô nương.

Hôm đó tại rừng đào đỉnh Phụng Sơn, vì xác nhận tâm ý của cố ý tới gần nàng.

dù đến gần nàng thì cũng đáp án rõ ràng:

Trái tim sẽ đập rộn lên, tinh thần cũng hoảng hốt; chỉ thể cảm nhận sự thoải mái và yên bình như tiếng nước chảy róc rách… điều khác xa với những rơi lưới tình.

Nỗi lòng bối rối nên cố ý ngắt lời nàng.

tỉnh táo nên né tránh nàng, xa lánh nàng; những mà nàng coi là trùng hợp gặp bên ngoài , bảy tám phần là do lặng lẽ sắp đặt.

… Nếu như tiểu cô nương chuyện mấy ngày nay, những chuyện , nhất định là sẽ mắng “Đáng ghét”.

Tùy Ý gõ vang cửa phòng.

Tiêu Hoàn Thận rời , trong phòng chỉ còn sơn trưởng Phụng Sơn đang chiếc ghế gỗ. Ông lão mở một vò rượu, đặt giữa chiếc bàn tiếp khách, mùi hương rượu thuần túy lan khắp gian phòng.

“Phùng lão ”.

Tùy Ý vái chào với ông lão.

“Sao ngươi tới nhanh thế?”.

Sơn trưởng nghiêng sang bên bình rượu, tiện thể kinh ngạc liếc một cái.

“Muội nhà ngươi ?”.

“Muội về sương phòng ”.

Sơn trưởng hiểu rõ bèn gật đầu, đó đưa tay mời , rót cho một ly rượu.

Tùy Ý nâng ly rượu đưa lên chóp mũi ngửi, nhấp một hớp nhỏ đặt xuống.

Sơn trưởng: “Hình như ngươi điều ?”.

“Lão , ngài trêu đùa cả hai , bụng lắm ”. Tùy Ý : “Trinh Nhi nên cuốn chuyện ”.

Sơn trưởng vuốt chòm râu tủm tỉm.

“Ngươi cho rằng như với Lục tiểu cô nương ? Sao ngươi hỏi ý kiến của ?”.

Tùy Ý bỗng dưng nhớ đến cách ví von “Một hồ nước, một biển” của tiểu cô nương.

Trầm mặc giây lát.

“Ta từng trải qua chuyện tương tự như , vẫn nên cho ngươi …”.

“Một mực né tránh bên cạnh, chịu bộc lộ tâm tình, sớm muộn sẽ đẩy đó càng rời xa ngươi”.

Tùy Ý rũ mắt, khớp xương chuyển sang trắng bệch.

Hắn nâng ly rượu, nhấp thêm một ngụm.

Giọng của vẫn tỉnh táo, ôn hòa như cũ: “Sơn trưởng thấy và Trinh Nhi … như thế nào?”.

“Chuyện còn cần hỏi hả?” Sơn trưởng chau mày, : “Chẳng vẫn luôn là châu ngọc trong mắt ngươi ?”.

“Nói thật, tuổi tác cao, cũng coi như quen chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Có nhiều nam nhân, cho dù thành cũng thể quan tâm đến thê tử như ngươi đối với của ”.

Lời lý.

Tùy Ý chợt nghĩ, đối với , thế gian bất kỳ nữ tử nào thể so sánh với Lục tiểu cô nương. Cho dù thành chăng nữa, bên cạnh cũng thể quan trọng như nàng.

Tình cảm của vốn ít ỏi đến đáng thương.

Nhiều năm như cũng chỉ xuất hiện một ngoại lệ là Lục tiểu cô nương.

Nàng là đóa hoa lao tâm khổ tứ nuôi dưỡng, cũng là đóa hoa duy nhất của .

Hắn thể nàng chịu tổn thương, khô héo; nếu như , thà rằng ấp nàng trong tay, ngày ngày tỉ mỉ coi chừng.

Có như mới sinh tiếc nuối.

“… Học sinh hiểu”.

Loading...