Lê Tường vẫn dùng theo thói quen: một nửa bột mì, một nửa tinh bột, thêm bốn quả trứng gà để thành lớp bột nhão tẩm chiên thịt.
“Tuyệt đối thêm lòng đỏ trứng. Nếu cho lòng đỏ trứng bột nhão, , tuy rằng vỏ thịt chiên giòn rụm lúc ban đầu, nhưng chỉ cần để một lát bên ngoài, chúng sẽ mềm ngay, hương vị chẳng còn thơm ngon nữa.”
“Đã rõ! Ta nhớ kỹ .”
Không chỉ Quan Thúy Nhi ghi lòng tạc , Lạc Trạch đang nhóm bếp cũng khắc ghi điều thật kỹ càng.
Thật , nhiều lúc cũng cố ý lén, nhưng bởi vị trí của ngay bệ bếp để nhóm lửa, những lời Lê Tường cứ tự nhiên lọt tai . Lại thêm trí nhớ của vốn khá , nên cũng nhớ nhiều điều thấy.
Nha đầu thật chẳng đề phòng khác chút nào, nếu như mang lòng khó dò nào đó, khẳng định tay nghề của nàng sớm học trộm mất .
“A Trạch, để lửa nhỏ thôi, chỉ cần một thanh củi thôi.”
“Được, hiểu!”
Lạc Trạch bước đầu tiên khi chiên loại thịt , nhất định dùng lửa nhỏ, hơn nữa, chiên xong một còn chiên hai. Bởi , trong suốt quá trình chế biến thức ăn, cần Lê Tường nhắc nhở về chuyện điều chỉnh lửa, ghi nhớ tất cả.
Mười lăm khắc .
“Biểu tỷ, để một đĩa thịt chiên giòn, hãy dùng ngay , đừng để nguội, thịt nguội sẽ mất vị ngon. Ta qua tiệm sách một lát sẽ về, trông chừng tiệm nhé.”
“Vâng , cứ yên tâm .”
Chờ khi tiễn biểu , Quan Thúy Nhi mới trở phòng bếp. Hiện giờ bệ bếp đang đặt một đĩa thịt chiên giòn vàng óng, vô cùng hấp dẫn. Ban ngày , càng cảm nhận rõ hơn cái ý vị Kim Ngọc Mãn Đường.
(Ý rằng vật quý giá đầy ắp nhà, vàng son rực rỡ.)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-204.html.]
Trước tiên, Thúy Nhi múc một phần thịt chén, mang lên lầu dâng cho cô cô. Nàng bưng thêm một chén nữa phía cho dượng. Phần còn hơn một nửa, nàng chẳng giữ cho chút nào, tất thảy đều dành cho Lạc Trạch.
Dù dung mạo Lạc Trạch hiện tại , trong tâm trí nàng, vẫn mãi là thiếu niên khốn khổ từng tìm thức ăn trong thùng nước gạo năm xưa.
Chính vì nghĩ từng trải quá nhiều cơ cực, nên mỗi khi món ngon, nàng đều dâng nhiều hơn đôi chút.
Lạc Trạch ôm chén thịt chiên đầy ắp, lòng ngọt ngào xen chút bất đắc dĩ. Hắn ngoảnh nàng, chỉ thấy Thúy Nhi đang tất bật nấu mì bên bếp lửa. Giữa làn nước mịt mờ, dáng vẻ nàng bỗng chốc như tiên nữ giáng trần.
Thật khiến lòng say mê.
Phía , Lê Tường mang theo một hộp thức ăn đầy ắp, còn đến cửa thấy Thanh Chi ngoài đón .
Quả nhiên, kẻ mang đồ ăn và kẻ mang đồ ăn, đãi ngộ khác biệt một trời một vực.
“Tương nha đầu, từ xa ngửi thấy hương vị món thịt hấp chiên nức mũi !”
“Trời đất, đậy kín như mà ngươi vẫn ngửi ư? Mũi của ngươi quả là thính nhạy phi thường. Đây , phần là của ngươi, còn phía là món chuẩn cho phu nhân.”
Lê Tường trực tiếp đưa hộp thức ăn qua. Thanh Chi thèm đến mức nóng lòng đợi nổi, vội vã dẫn nàng lên lầu, đoạn ôm hai đĩa đồ ăn của , nhanh chóng xuống hưởng thụ.
lúc đó, Liễu Kiều đang bận tưới hoa, tiếng động liền đầu . Hai món ăn quen thuộc đặt ngay ngắn bàn.
“Kim Ngọc Mãn Đường, Phong Vũ Đồng Chu! Đều là những món ưa thích! Tương nha đầu, ngươi quả là tri kỷ của .”
Liễu Kiều an tọa bàn, toan cầm đũa thì bất chợt nàng đầu, ánh mắt nghiêm nghị chằm chằm Lê Tường : “Tương nha đầu, quyết định thu một ngân bối mỗi tháng của ngươi nữa.”
Lê Tường: “Hả???”
---