Lạc Trạch quả thật ngờ đối phương căn bản quên bẵng là kẻ nào.
“Ta và ngươi từng quen ?”
Ngũ Thừa Phong nghiêm túc đ.á.n.h giá Lạc Trạch một lượt, nhưng trong tâm trí y chẳng hề chút ấn tượng nào về gã.
Chẳng qua khi gọi tên y, bỗng nhiên trong lòng y dấy lên một cỗ cảm giác quen thuộc. Phải là từ đối phương, y cảm nhận một chút chán ghét, tựa như tên gia hỏa phá phách ở trấn .
“Họ Lạc?”
“Ừm, hừ!”
Lạc Trạch khiêu khích liếc y, khẽ khàng cất lời: “Khi nào rảnh rỗi, hai chúng tỷ thí một phen, phân định thắng thua rõ ràng.”
“Vô vị!”
Ngũ Thừa Phong căn bản thèm để tâm đến cái loại tiểu tử rỗi , vô công nghề như gã.
Từ thuở còn ở trấn , mỗi ngày y chỉ nghĩ đến chuyện nên tích cóp tiền bạc , kiếm kế sinh nhai thế nào, cuối cùng là nên gì để học càng nhiều thứ hơn.
Thế nhưng Lạc Trạch một mực kéo y nhập bọn với đám côn đồ của gã, dĩ nhiên y đồng ý. Không đạt mục đích, mỗi gặp mặt, Lạc Trạch đều tìm cách bới lông tìm vết, kiếm cớ gây sự để tỷ thí với y một phen, nhưng nào cũng , tên đó từng thắng y.
Thế nhưng gã cũng coi như là một niềm vui. Thử nghĩ ngày đó, y mệt mỏi cả một ngày trời, kẻ đến kiếm chuyện để bản trút bỏ uất ức trong chốc lát, cũng thực thoải mái.
“Họ Lạc, nếu việc , thì hãy thành tâm việc, đừng quấy rầy Đại Giang thúc của thêm nữa.”
Vứt những lời , Ngũ Thừa Phong lập tức rời , khiến cho Lạc Trạch bực bội thôi, vung tay chà rửa đống bát đũa đến vỡ nát.
Khi ánh chiều tà buông xuống, Bạch lão bản ghé thăm. Chỉ là , chẳng còn đặt một trăm cân thịt hầm như , mà tăng lên đến hai trăm cân. Qua con cũng đủ thấy món thịt kho tại tửu quán bán chạy đến nhường nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-213.html.]
Ngay cả Lê Tường cũng khỏi động lòng tham.
Hiện giờ khoản thu nhập lớn nhất của gia đình nàng chính là nhờ món thịt hầm . Chỉ riêng một mối hàng lớn như Bạch lão bản mang về cho nàng hơn tám trăm đồng bối mỗi ngày. Tính gộp tiền tích cóp trong mấy ngày nay, cộng thêm khoản ngân bối Liễu thiếu phu nhân thưởng, nàng phỏng chừng gia đình trong tay hơn tám mươi ngân bối.
Đó là kể hai mươi ngân bối còn từ thương vụ chuyển nhượng bí quyết bột mì.
Chỉ trong vòng một tháng nắm giữ hơn một trăm ngân bối, thì mục tiêu một ngàn ngân bối của nàng cũng chẳng còn xa vời.
Chẳng lẽ nàng nên dành chút thời gian dạo vài tửu quán xem !!
Lê Tường hưng phấn một chốc, chợt nhận ba cái nồi trong nhà căn bản thể hầm xuể hai trăm cân thịt mà Bạch lão bản đặt.
Cũng may chuyện khó, chỉ cần mua thêm vài cái nồi khác, cùng một cái bếp lò tạm. Dẫu sáng sớm họ cũng sẽ đến lấy thịt hầm, chẳng hề ảnh hưởng đến việc buôn bán trong tiệm.
Chỉ e việc quá đỗi vất vả.
Bởi vì phòng bếp chẳng còn chỗ trống để đặt thêm lò, chỉ thể đặt chiếc bếp lò tạm ở cửa . Nói như , nhất định hầm thịt sớm hơn bình thường.
rốt cuộc sớm đến mức nào đây? E rằng canh ba (ba giờ sáng) bắc nồi lên hầm . Một hai ngày còn xoay sở , song nếu ngày nào cũng , chắc chắn sẽ mệt c.h.ế.t mất.
Lê Tường tức thì nảy sinh chút do dự, bỗng dưng trong lòng nàng phần nhụt chí, nhận đơn hàng lớn như thế nữa, chỉ mong duy trì một trăm cân như cũ mà thôi.
Chẳng ngờ Lạc Trạch và Quan Thúy Nhi sôi nổi tự xung phong, bọn họ khẳng định thể dậy sớm đến nhường đó.
Lạc Trạch nàng từ chối thẳng thừng, đến tối Lê Tường mới sang khuyên nhủ biểu tỷ của .
“Ta cảm thấy món lợi e là bất khả thủ. Tuy kiếm tiền là cần thiết, song thể cũng chăm nom chu . Mỗi ngày đều dậy sớm như , e là sẽ tổn hại nguyên khí.”
---