Tiểu Cô Nương Nông Gia - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-11-08 07:20:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Để thử nghĩ suy tìm một phương cách, để thể tiếp nhận mối ăn ảnh hưởng đến thể .”

 

Kỳ thật phương sách tối ưu chính là mở rộng diện mạo cửa tiệm, song... cửa tiệm diện tích chỉ bấy nhiêu. Hai nhà liền kề, tuyệt đối thể sáp nhập.

 

Đổi cửa tiệm thuê cũng chẳng khả thi, bên mới bắt đầu kinh doanh, khách quen cũng chỉ mới lui tới bao lâu, bỗng nhiên dời , ắt sẽ mất một lượng lớn khách quen.

 

“Ôi chao! Ta quả là ngu !”

 

“Biểu ? Nàng nghĩ phương kế ?”

 

Lê Tường nghiêng tới, tươi tắn đáp: “Chúng cứ như bây giờ, buổi sáng cung ứng một trăm cân, chờ tiêu thụ hết một trăm cân , tiếp tục hầm tiếp. Huống hồ, bọn họ cũng thể một lúc bán hết một trăm cân đó . Đợi khi bọn họ bán gần hết, ít nhất cũng tốn chừng hai canh giờ, đến lúc đó, bảo bọn họ một nữa ghé qua lấy nốt một trăm cân còn . Ta quả là chậm hiểu, đến tận bây giờ mới nghĩ điều !”

 

Hai tỷ lập tức vui mừng khôn xiết, trằn trọc một hồi lâu mới chìm giấc ngủ.

 

Ngày hôm , Lê Tường tỉnh giấc từ sớm. Nàng hương vị thơm lừng lầu đ.á.n.h thức, lẽ vì ngửi thấy mùi hương mà trong mộng đều hiện lên những món ngon thời hiện đại, khiến nàng thèm thuồng nhỏ dãi, cơn đói hành hạ mà tỉnh giấc.

 

Xem Lạc Trạch dậy sớm hơn nàng một chút. Khi nàng xuống lầu, bước phòng bếp, liền thấy hai nồi thịt hầm đang sôi sùng sục bếp lửa.

 

Thật tình mà , ngày nào cũng ngửi mùi thịt hầm , nàng cũng thấy ngấy ngán. Đến mức buổi sáng cũng chẳng còn ninh chút cháo ngô ăn kèm thịt hầm và củ cải muối chua nữa.

 

“A Trạch, nhớ trong tủ bếp còn một miếng thịt, ngươi giúp băm nhuyễn một chút, dùng nó bữa sáng.”

 

Lê Tường chút khách sáo sai việc đó, đương nhiên nàng cũng bắt tay việc của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-214.html.]

 

Nàng múc non nửa thau bột mì ngoài, thêm nước , bắt đầu nhào bột, chuẩn một món điểm tâm mà từ khi đến đây đến giờ nàng từng qua.

 

Ở phương Bắc, thích gọi nó là hoành thánh; phương Nam thì gọi là sủi cảo, còn vùng duyên hải gọi là vằn thắn hoặc thịt dẹt. Chung quy, bất kể tên gọi là gì, thì bản nó chính là một món điểm tâm từ lớp vỏ bột mì mỏng bọc nhân, đó thả nồi luộc chín.

 

Gói món giống gói bánh bao, cán lớp vỏ mỏng tang tựa cánh ve. Tạm thời trong nhà còn ai đủ tài cán cán lớp vỏ hoành thánh , bởi nàng chỉ thể tự tay lấy.

 

Lạc Trạch ở một bên, tiếng thớt băm nhân thình thịch vang lên, đôi mắt thường xuyên lấm lét ngoài cửa. Lê Tường liếc mắt qua, sợ tập trung sẽ lỡ tay băm trúng , bởi dứt khoát lên tiếng nhắc nhở: “Tối hôm qua biểu tỷ ngủ muộn, thế nên sẽ dậy trễ, nhưng nhanh thôi sẽ xuống .”

 

“Khụ khụ khụ……”

 

Lê Tường xong lời , chẳng bao lâu thấy tiếng bước chân biểu tỷ xuống lầu. Trong lòng hai đều hiểu rõ, song chẳng ai thành lời, chỉ tập trung công việc của .

 

Chờ khi Lạc Trạch băm nhuyễn nhân xong, Lê Tường cũng cán xong lớp vỏ hoành thánh. Một mảng bột mỏng tang, vẫn cần cắt thành từng hình vuông nho nhỏ.

 

Nàng chỉ cắt thử vài miếng mẫu, còn giao nốt phần việc đó cho biểu tỷ, bản nàng chuyển sang công đoạn nhân.

 

Nói đến cũng kỳ lạ, khi nhân bánh, ngày thường nàng chẳng chút giấu giếm, gia vị nào cũng giảng giải tường tận cho . Thế nhưng, phần nhân khác vẫn luôn khác biệt so với thứ nàng chế biến, dẫu nàng chỉ dẫn tỉ mỉ đến mấy cũng chẳng khiến nàng ý. Hẳn là do bấy lâu nay, tài nghệ của nàng đạt tới cảnh giới tinh thâm.

 

“Biểu , cán lớp vỏ bánh mỏng đến dường ? Muội đang định món gì ?”

 

“Làm một món mỹ vị thôi mà. Ta sắp thành nhân bánh , đến lúc đó sẽ chỉ cách gói.”

 

---

Loading...