Quan Thúy Nhi Kim Hoa thiết quấn quýt với biểu như , trong lòng dấy lên vị chua chát như ăn giấm.
Chẳng qua khi Quan Thúy Nhi ngẫm nghĩ kỹ càng, nhận thấy một ngày nàng chỉ lui tới một hai bận, lúc lòng mới phần nào yên hơn chút đỉnh.
Sau khi tiễn Kim Hoa về, cửa hàng cũng đến lúc đóng cửa. Lê Tường dặn phụ đóng cửa tiệm, nhưng biểu tỷ vẫn nghỉ ngơi. Nàng lấy chỗ nguyên liệu còn thừa để biểu tỷ , còn nàng thì cạnh chỉ dạy.
Hiện giờ, công việc ăn trong tiệm ngày một bận rộn hơn, chỉ dựa một nàng e rằng khó lòng xoay sở xuể. Nàng nhanh chóng dạy biểu tỷ , ít nàng cũng cần thông thạo cách chế biến các món xào.
Nhìn tình cảnh hiện tại, cửa tiệm nhà chắc chắn dời đến một nơi khác rộng rãi hơn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nhưng tay nghề của biểu tỷ vẫn đạt đến mức mong .
Tạm thời Lạc Trạch ở cửa hàng đối diện, khó lòng điều động , nàng đang nghĩ tới việc nên thu nhận một tử chăng.
Từ khi vị Lộ chưởng quỹ mời nàng về đầu bếp chính với mức lương hậu hĩnh, công việc ăn trong tiệm liền trở nên khởi sắc. Chẳng những việc buôn bán trong tiệm phát đạt, mà những kẻ bái sư học nghề cũng ngày một đông đảo hơn, điều nàng vẫn từng đồng ý thu nhận bất kỳ ai.
Dạy tử việc dễ dàng, đặc biệt là những rõ lai lịch ở trong thành.
Dạy những kẻ tiềm ẩn hiểm họa khôn lường. Nàng cũng lo lắng về chuyện dạy tử sư phụ sẽ c.h.ế.t đói, chung quy, ẩm thực của Đại Hoa bao món ngon tuyệt trần, dẫu , nàng cũng thể nương tay nghề mà kiếm sống.
Điều nàng lo lắng chính là, dạy dỗ xong, liền vỗ m.ô.n.g bỏ , tự lập nên môn hộ, hoặc sẽ kẻ khác mời mọc bằng giá hậu hĩnh. Kết quả, nàng chẳng khác nào bồi dưỡng cho khác một đám đầu bếp tài năng, còn bản thì công sức đổ sông đổ biển.
Buổi tối khi ngủ, Lê Tường thuận miệng vài lời như , chẳng ngờ biểu tỷ buông một câu khiến giật .
“Biểu , nếu thật lòng bận tâm như thế, cứ qua chỗ bọn buôn nô mua hai về mà chỉ dạy. Lúc đó khế ước bán của bọn họ nắm trong tay , kể cả khi bọn họ lòng bất chính cũng chẳng thể thực hiện .”
Lê Tường: “!!!”
Thật đúng là nàng quên bẵng, ở thời đại tồn tại chuyện mua bán nô lệ, cũng loại khế ước bán .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-256.html.]
Những lời của biểu tỷ như gõ trống điểm canh thức tỉnh nàng.
Mua hai tử về dạy dỗ, sẽ tiết kiệm ít công sức lẫn phiền toái. Không giống hiện tại, mỗi ngày nàng cứ giam hãm nơi phòng bếp, nhiều chuyện cũng chẳng thể thoát .
Có điều nàng là con của thời hiện đại, tới chuyện mua bán vẫn chợt thấy lòng bất an. Vì , nàng tạm thời gạt bỏ ý nghĩ khỏi tâm trí, màng suy tính thêm.
“A tỷ…… Tỷ phu…… Đã an giấc chăng?”
Trong đêm khuya tĩnh mịch, thanh âm của tiểu cữu cữu trở nên rõ mồn một.
Quan Thúy Nhi lập tức dậy khoác y phục .
“Là phụ !”
Lê Tường cũng vội vàng choàng dậy theo nàng, chờ tới khi hai nàng khoác y phục chỉnh tề xong xuôi, ngoài thì ngoài đèn thắp sáng tỏ.
Quan thị chìm giấc ngủ, Lê Giang nỡ quấy rầy, đành cùng vài khác lặng lẽ xuống gian bếp hàn huyên.
“Quan Phúc, cớ gì đêm khuya mà ngươi vẫn ghé qua đây?”
“Đương nhiên là chuyện trọng yếu.”
Quan Phúc khép cửa , nét mặt nghiêm nghị : “Trưa hôm nay, khi A Trạch gánh nước, kẻ tìm đến , ngỏ ý cho ba mươi lạng bạc, mua bí phương nước chát. A Trạch chỉ đáp là kẻ tạp dịch, nào gì, lập tức về thuật cho . Quả nhiên, tối đến, kẻ đó tìm , nguyện ý bỏ năm mươi lạng bạc để bán bí phương nước chát cho .”
Lê Tường lặng thinh.
---