“Việc nhỏ thôi mà, chúng ghé đây một lát. Vốn dĩ cũng ý ghé qua quán của .”
Ngũ Thừa Phong dứt lời, Lê Tường mới nhớ sáng nay lúc nàng gặp hai vị đường, họ cũng từng ghé quán của dùng bữa mì.
“Nếu , để cho hai một chén mì.”
Đã treo bảng nghỉ nửa ngày, Lê Tường cũng chẳng định thu . Cứ xem như nửa ngày để nàng an việc nhà, phụ mẫu nàng cũng nghỉ ngơi đôi chút.
Nàng phòng bếp, Ngũ Thừa Phong thấy trong bếp một bóng , liền tự động theo nàng , xuống nhóm lửa, chỉ để một Tiêu đầu Sài cô độc bên ngoài gặm khúc đuôi heo.
“Khà khà, tiểu tử còn mạnh miệng bảo thích. Ai……”
Hắn cứ an tĩnh xem trò cũng chẳng .
Lê Tường chuẩn cho hai bọn họ mỗi một chén mì trộn tương, đồ ăn kèm đều đầy đủ. Đợi họ dùng bữa xong, nàng tiễn bọn họ tận cửa, mới bàn chuyện tiếp theo với phụ mẫu trong nhà.
Hiển nhiên, Lâm gia chẳng hề tình nguyện, nhưng tiểu nhị của bọn họ vẫn còn trong cửa hàng Lê gia, mà thương cũng là sự thật hiển nhiên.
Rơi tình huống thể chối cãi, cuối cùng hai họ chỉ đành ngoan ngoãn đưa bạc đến tay Lê Tường, đoạn mang trở về.
Đoạt bạc , Lê Tường lập tức đưa năm ngân bối cho Lạc Trạch.
Chỉ dựa hành động chẳng màng hiểm nguy đến tính mạng, vẫn dũng cảm xông lên bảo hộ tài sản cho cửa tiệm nhà nàng, xứng đáng nhận ngân bối . Huống hồ, còn chuyện , đợi đến thời điểm thành , chi bằng đừng để thiếu thốn quá, như cũng khó coi lắm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-265.html.]
Lê Tường thấu nhưng vạch trần. Sau khi nàng đưa ngân bối cho xong mời lang trung đến kê thuốc, rốt cuộc cũng chẳng còn chuyện của nàng nữa. Hắn ư, nào thiếu quan tâm .
“Nương, hôm nay trong nhà chúng hãy nghỉ ngơi nửa ngày. Người cứ ở đây bàn chuyện với tiểu cửu mẫu, và phụ ngoài xử lý chút việc.”
Tự nhiên Quan thị dị nghị. Vừa lúc bà sớm xong mấy bộ quần áo mùa đông cho cả nhà, tức phụ của hỗ trợ, bà sẽ nhanh hơn đôi chút.
Mãi cho đến khi khỏi cửa và thật xa , Lê Giang mới nữ nhi đưa mua . Hắn chẳng hề nghĩ ngợi gì lập tức từ chối.
“Tương Nhi, nhà chúng chỉ là gia đình bá tánh bình thường, thịnh hành cái vẻ cần hầu hạ như nhà .”
Nghe , Lê Tường dở dở .
“Phụ … Ta mua về để dạy tử, chứ mua về nô tài. Người cũng thấy đó, hiện giờ kẻ nhớ thương công thức nhà , cũng tuyển thêm về để đảm bảo an đôi chút. Huống hồ, dẫu nhiều đến tìm bái sư, nhưng gốc gác, tính tình bọn họ , dám thu nhận bừa bãi. Lỡ như dạy dỗ thành thạo, bọn họ bỏ sang tửu lầu khác thì ? Thêm nữa, hiện giờ nhà chúng và biểu tỷ, cũng cần thiết thêm ngoài. Người ngoài thể tùy ý nhận, nhưng mua một về thì , chúng nắm trong tay khế ước bán của họ, chạy cũng chạy thoát. Chờ bọn họ việc lâu năm, tính nết cũng tồi, khi sẽ hủy khế ước bán cho bọn họ.”
“Thì là …”
Cuối cùng, trong lòng Lê Giang cũng chẳng còn bài xích như thuở nãy nữa. Song, cái chuyện mua bán , vẫn thấy thoải mái chút nào.
Lê Tường cũng chẳng quen với chuyện lựa tới lựa lui một món hàng là bằng xương bằng thịt.
Song, cảnh thời đại vốn là , nàng cũng chẳng thể đổi chi.
Sau nửa canh giờ, đôi phụ nữ nhi bước đến nhà một kẻ môi giới.
---