“Cái ư? Món chỉ tùy hứng cho trong nhà dùng bữa thôi, bán ạ. Thật ngại quá, đại nương. Đây là thịt thủ heo cần, tổng cộng mười tám đồng bối.”
Vị đại nương vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối nhận lấy thịt thủ heo, đoạn móc tiền thanh toán.
Bị vị đại nương cắt ngang dòng suy nghĩ, Quan Thúy Nhi quên bẵng những lời định . Bởi , nàng đành chú tâm dùng bánh, uống bánh canh, đến khi no nê mới lên lầu ca cho biểu .
Chỉ trong thời gian một chén , trong bốn khách nhân đến mua thịt hầm, đến ba tỏ rõ hứng thú với món bánh mì trong tay Quan Thúy Nhi, còn nhiệt tình hỏi giá, ngỏ ý mua về. Đáng tiếc , món chỉ là đồ nhà dùng.
Trong khoảnh khắc , Lê Tường cũng động lòng thêm bánh mì để bán, song nhanh đó, đầu óc nàng tĩnh táo trở .
Mặc dù nếu nàng mở bán những món bánh mì, bánh rán , khẳng định sẽ là mặt hàng đắt khách, song chế biến loại bánh hao tốn nhân lực vô cùng.
Chỉ riêng việc nhào bột thôi, đủ khiến tay mỏi rời, một trưởng thành, chỉ nhào bột nửa ngày run rẩy tay chân, tiếp tục nữa.
Dù vất vả như , kỳ thực lợi nhuận cả một ngày trời quần quật cũng chỉ tương đương với lợi nhuận hiện tại của tiệm nhà nàng mà thôi.
Bởi , ý tưởng chỉ chợt lóe lên trong tâm trí nàng một thoáng, lặng lẽ tan biến.
Chờ Quan Thúy Nhi dùng cơm xong, Lê Tường mới trở về cửa hàng, đó vội vàng dùng vài miếng cho xong bữa trưa. Ăn xong, nàng còn cùng phụ ngoài mua đồ ăn về, bằng , chiều nay chỉ thể chế biến vài món từ bột mì.
Kỳ thực tại tiệm Lê gia, những món ăn từ bột mì như sủi cảo, mì sợi vẫn bán khá chạy, song khách nhân thường chỉ gọi những món buổi sáng; đến giữa trưa buổi tối, họ ưa dùng các món xào nấu hơn.
Nếu , Lê Tường nghĩ tới chuyện thu nhận đồ chăng? Quả thật một nàng và biểu tỷ cách nào quán xuyến hết chừng công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-273.html.]
Sau nửa canh giờ, đôi phụ tử mua xong đồ ăn trở về, hai vị Tô nương tử cũng đúng hẹn đến bếp. Khi trông thấy gánh đồ ăn, hai lập tức xắn tay áo bắt đầu công việc.
Hai tỷ Đào Tử cũng theo chân hai nhặt rau, nhưng Lê Tường gọi giữ . Nàng đích cầm tay dạy Hạnh Tử nhào bột, nhồi bột, còn sai Đào Tử thái hành, gừng, tỏi cùng các phụ liệu cần thiết cho việc xào nấu.
Cũng may hôm nay kịp thời mua hai nàng về, bằng buổi chiều, trong phòng bếp chỉ một nàng, chắc chắn sẽ mệt đến rã rời.
“Tương Nhi, bên ngoài một lão gia tử gặp mặt con, con mau ngoài .”
“Lão gia tử?”
Lê Tường tức khắc nghĩ đến vị Mông lão gia tử . Quả nhiên, gọi nàng đúng là Mông lão gia tử. Có điều, hôm nay Mông lão gia tử cùng vị hộ vệ hôm , mà dẫn theo một vị lão gia tử khác địa vị tương đương.
“Tương nha đầu, chắc hẳn những thẻ thực đơn treo vách , chẳng là bộ tài nghệ của ngươi ?”
Lê Tường theo bản năng ngẩng đầu hơn hai mươi thẻ thực đơn treo vách, đó chút do dự gật đầu.
Học bếp nhiều năm, kỳ thực nàng cũng chẳng rõ rốt cuộc bản thể bao nhiêu món. Dù bảo mỗi ngày nàng ba món khác , e rằng cũng mất đến mấy năm trời mới cạn ý tứ.
“Những thẻ thực đơn treo đó đều là các món ăn phổ thông, hợp khẩu vị bữa cơm nhà, giá cả cũng chăng.”
“Vậy hãy cho chúng vài món chẳng cơm nhà . Nha đầu ngươi cần mặt vì , bởi phô trương tài nghệ của ngươi mặt vị , còn đồ ăn ngươi thể ngon đến độ khiến trầm trồ xuýt xoa.”
---