Tiểu Cô Nương Nông Gia - Chương 280

Cập nhật lúc: 2025-11-08 07:23:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lê Tường lắc đầu, chẳng mảy may động lòng.

 

Khoản thù lao thể khiến nàng hài lòng ắt hẳn cũng chỉ chừng vài chục hoặc trăm ngân bối mà thôi, mà bạc đó, cửa hàng của nàng chỉ trong vòng một hai tháng cũng thể dễ dàng thu về.

 

Thế nhưng, nếu giúp lão tham gia kỳ đại hội phẩm thực đó, và nếu thật sự đạt tư cách, e rằng nàng chắc chắn sẽ kẻ khác liên thủ chèn ép. Lúc , ai mà liệu nàng còn giữ mạng sống ?

 

Lỡ như những kẻ giống tiệm Lâm Ký, hèn hạ ích kỷ, chẳng nàng tự chuốc lấy phiền toái ? Huống hồ, chỉ mới một Lâm Ký khiến tiệm nàng tổn hại một tiểu nhị, nếu thêm vài ba tiệm khác, liệu nàng còn gì để mang cược nữa đây?

 

Đợt , dù Vu lão gia tử thế nào chăng nữa, Lê Tường vẫn nhất quyết đồng ý trợ giúp lão, bởi lão chỉ thể ấm ức cáo từ.

 

Vừa lên xe ngựa, Vu lão gia tử liền thẳng đường tới phủ lão bằng hữu.

 

“Ồ? Nhìn sắc mặt ngươi, chẳng lẽ nha đầu Lê Tường vẫn chấp thuận?”

 

“Ừm……”

 

Vu Cẩm Đường rầu rĩ vui, cầm lấy bình rượu bàn, rót cho một chén.

 

“Bất kể thế nào, nàng đều chẳng chịu. Hỏi cớ, nàng chỉ bận rộn việc buôn bán trong tiệm. đưa hai trăm ngân bối, coi như bằng nửa năm lời của tiệm nàng, mà nàng vẫn thuận.”

 

“Chắc chắn nàng cớ khác...”

 

Mông Liêu gắp một đũa thịt đầu heo, thong thả thưởng thức hương vị.

 

“Song mắt, kẻ thể giúp ngươi đoạt tư cách , e rằng chỉ mỗi nàng. Tay nghề của tiểu nha đầu Lê Tường thực sự chẳng tầm thường chút nào. Suốt ngần năm, trong bao món từng nếm qua, cũng chỉ thức ăn của ngự trù vương cung mới sánh với nàng mà thôi.”

 

“Ta cũng tay nghề nàng cao siêu mà! Song nàng thuận, thì bây giờ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-280.html.]

 

Vu Cẩm Đường uống thêm hai chén rượu, đợi đến khi dần bình tâm trở , lão liền đưa mắt chằm chằm lão bằng hữu.

 

“Lão Mông, chi bằng ngươi qua đó khuyên nhủ nàng giúp một phen? Ngươi quen nàng lâu, lẽ nàng sẽ nể mặt ngươi đôi chút?”

 

“Ngươi coi trọng quá . Ta chỉ là một lão nhân nát rượu, chỉ ghé tiệm dùng vài bữa cơm mà thôi. Nói thật, còn trò chuyện với phụ nàng nhiều hơn. Ngươi đó, nên suy ngẫm cho kỹ, rốt cuộc vì cớ gì mà nàng nhất quyết chịu chấp thuận đề nghị của ngươi, từ đó mà tự tìm cách giải quyết vấn đề .”

 

Mông Liêu cũng thấu hiểu lão bằng hữu của cực kỳ cố chấp với chuyện của Cẩm Thực Đường. Bởi , tuy ngoài miệng với Vu lão gia tử, nhưng đến chập tối, lão tìm đến Lê Gia Tiểu Thực.

 

Bởi Mông lão gia tử tới trễ, nên lúc khách nhân trong tiệm thưa thớt, Lê Tường cũng thể bớt chút thời gian trò chuyện cùng lão.

 

“Mông gia gia, chẳng lẽ tới đây thuyết khách?”

 

“Nha đầu , ngươi trắng toẹt như , khiến chẳng tiện rào đón .”

 

Mông Liêu bật xòa một tiếng, đoạn lập tức trở nên nghiêm nghị.

 

“Nha đầu, thể cho , cớ gì ngươi Cẩm Thực Đường tham gia đại hội thử đồ ăn ?”

 

Lê Tường vẫn nhắc lý do từ chối Vu lão gia tử.

 

“Bởi ảnh hưởng tới việc buôn bán của tiệm. Tiệm nhà mới mở hơn một tháng, hôm qua nghỉ nửa ngày, nếu cứ thường xuyên thế , ắt sẽ ảnh hưởng đến lượng khách quen.”

 

“Ngươi vẫn chịu thật.”

 

Mông Liêu quen sắc mặt bao , bởi lão chỉ liếc mắt một cái nhận nha đầu đang dùng cớ qua loa để đối phó với .

 

“Chỉ cần ba món đồ ăn kiếm hai trăm ngân bối, chẳng tin nha đầu ngươi động lòng.”

Loading...