Lê Tường khẽ gật đầu, hề phủ nhận.
“Đương nhiên là động lòng, một khoản tiền lớn như . Song những đồng tiền, cầm ắt sẽ phỏng tay.”
Cuối cùng, nàng đành giãi bày sự thật với Mông lão gia tử, cốt để hai vị lão gia tử dứt bỏ hy vọng.
“Mông lão gia, lời đều là thật lòng. Gia đình vốn chỉ là đám dân quê chất phác, rời khỏi thôn dã đến chốn phồn hoa mưu sinh. Mỗi ngày chỉ cầu kiếm chút tiền lời ít ỏi, an phận thủ thường là đủ. Nếu thực sự tham gia đại hội thử món , thật sự giúp Vu lão gia tử giành tư cách đó, ngài thử nghĩ xem, những kẻ loại cam tâm tình nguyện chăng?”
“Hoá điều nàng bận tâm chính là chuyện ……”
Mông Liêu tức khắc vang hai tiếng.
“Nha đầu, những chuyện khác dám cam đoan, nhưng nếu ngươi bận lòng về vấn đề , ngược , thể khẳng định với ngươi, tuyệt đối sẽ xảy họa hoạn tương tự bất kỳ điều gì gây phiền toái.”
Ánh mắt Mông lão gia ngời sự kiên định, hào sảng, thiếu chút nữa khiến Lê Tường tin lời.
“Mông lão gia, chuyện thể xem như lời đùa .”
“Ta đùa cợt, đều là thật lòng.”
Mông Liêu trực tiếp tiết lộ phận của , lão chỉ gọi hộ vệ cửa quán, trực ngôn rằng nếu Lê Tường bằng lòng ứng thuận, lão sẽ tức khắc điều hộ vệ túc trực ngày đêm bên ngoài cửa quán, bảo hộ cho cả gia đình nàng.
Lê Tường: “……”
“Sao ? Nàng còn điều gì ý ? Nếu , cứ việc cho một lượt.”
Mông Liêu dự cảm việc sắp thành, lão liền thừa thắng truy kích. Quả nhiên, Lê Tường chợt động tâm niệm.
Xét cho cùng, phận Mông lão gia hiển hách, lão bảo hộ, an nguy của gia đình nàng ắt sẽ bảo .
“Chỉ là vốn của Cẩm Thực Đường, cứ thế tranh tài, lỡ phát hiện, quan phủ truy cứu trách nhiệm chăng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-281.html.]
Lần , Mông lão gia ngẩn .
Quả thật, lẽ thường thì quy củ định như thế. Nếu đều mời kẻ ngoài đến tranh tài, đến lúc đó há chẳng nội bộ tất sinh đại loạn ? Không , lão về hỏi rõ lão bằng hữu mới .
Mông Liêu vội vã tới, càng vội vã rời , thậm chí còn kịp thốt nên lời.
Vẻ mặt Lê Tường đầy bất lực, nàng cũng kể chuyện cho song và biểu tỷ . Quả nhiên ngoài dự liệu, dứt lời cả nhà can ngăn.
Đại diện Cẩm Thực Đường tham gia đại hội như , há nghĩ là chuyện dễ dàng ? Phải rằng đại hội do Tri Châu đại nhân đích thẩm vị mới tuyển chọn.
Lại , tay nghề của nữ nhi nhà xuất chúng, tất nhiên sẽ tuyển chọn, nhưng lỡ kẻ nào thấu tố giác mặt Tri Châu đại nhân thì ……
“Chúng thể tích lũy tiền bạc từ từ, chuyện hiểm nguy khôn lường, tuyệt đối .”
Lê Tường gật đầu chấp thuận, quyết định theo lời khuyên răn của song , nếu Mông lão gia ghé, nàng nhất định sẽ khéo léo cự tuyệt.
“Hỡi! Kẻ bán quán ?! C.h.ế.t nơi nào chăng?”
Tiếng bên ngoài quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến nỗi Lê Tường chỉ lạnh toát sống lưng.
Trời đất, giọng ... chẳng là của Kiều thẩm !
Người nhà họ Lê liếc mắt , ai nấy đều chẳng ngoài tiếp đón bà .
Người thật lắm lời, nếu để bà chuyện cả nhà mở quán trong thành, tất sẽ trở về rêu rao khắp chốn một phen.
Đặc biệt, nếu chuyện lọt đến tai Quan gia, e rằng gia đình nàng sẽ chẳng còn những ngày tháng yên bình.
“Đào Nhi, ngươi hãy hỏi xem bà mua món gì. Nếu là mỳ thì nhận, còn nếu là các món xào trộn lặt vặt thì cứ bảo rằng quán sắp đóng cửa, nguyên liệu cũng bán sạch .”
Đào Nhi gật đầu , tức khắc vén rèm bước ngoài. Cả nhà Lê Tường tựa như kẻ trộm, áp tai vách tường lắng động tĩnh bên ngoài.
---