Tiểu Cô Nương Nông Gia - Chương 303

Cập nhật lúc: 2025-11-08 07:24:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

phận tam chưởng quỹ của nàng cũng chỉ là hư danh mà thôi, nào cần đến tửu lâu của để đôi bên đều khó xử? Chỉ cần rõ vị trí, thưa lui tới là .

 

Lê Tường từ tửu lâu bước , cả nhẹ nhõm ít.

 

May mắn rời khỏi đó . Nếu quả thực nán chứng kiến Liễu thiếu gia bán công thức với giá ba ngàn ngân bối, e rằng nàng sẽ uất ức đến thổ huyết, mấy ngày cũng khó lòng chợp mắt vì hối hận.

 

Than ôi, phúc phận nàng nào để nhận bạc lớn đến .

 

Lê Tường định tâm tư, đó nàng đầu hỏi thăm một lão phụ nhân ven đường về chợ bán hoa chim.

 

Điếm nhà nàng quá đỗi đơn điệu, nàng sớm mua vài chậu cây xanh về trang trí, nhưng vẫn luôn chẳng rảnh rỗi mà mua sắm. Nghe lão phụ nhân khu chợ cách đó xa, nàng lập tức quyết định tới đó xem thử.

 

Trong lòng nàng mục đích rõ ràng. Nàng mua một cây quất vàng, trầu bà, hoặc ngọc bích thụ trở về. Kết quả khi bước chợ, hai mắt nàng vô vàn thứ bên trong cuốn hút.

 

Nào chậu lớn chậu nhỏ, nào cây cao cây thấp, hai mắt gần như khép .

 

Nàng chỉ thấy cây quất vàng, cây trầu bà, còn chiêm ngưỡng vô vàn loại hoa lan, hoa mai, hoa cúc.

 

Giờ đây chính là mùa cúc nở rộ. Nhìn từng bồn hoa cúc rực rỡ muôn sắc thắm, quả thực đáng yêu xiết bao.

 

Hầu như mỗi gian cửa tiệm đều bày đầy các loại chậu hoa, nhất thời khiến nàng chẳng nên ghé thăm tiệm nào .

 

“Tránh , tránh , tránh !”

 

Lê Tường tiếng gọi , nhưng kịp hồn một bàn tay to vươn tới xô dạt sang một bên.

 

“Toàn nồng nặc mùi tiện bạc, quả là phường bần cùng hủ lậu.”

 

Kẻ cầm đầu buông lời vô cùng khắc nghiệt. Ánh mắt Lê Tường tựa như đống phế vật ven đường. Thấy Lê Tường tránh đường, lúc mới mời những kẻ phía tiếp tục xem hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-303.html.]

 

“Cô nương đây doạ sợ chăng?”

 

Nghe kẻ lên tiếng hỏi, Lê Tường hồn, vội vàng đáp lời rằng .

 

“Chủ tiệm, là hạ nhân của phủ nào mà hung hãn đến ?”

 

“Bọn chúng ư? Là lũ nô bộc đắc lực của Liễu lão gia ở Thành Nam, đều là những tên gia hỏa mắt cao hơn đầu. Chẳng qua chỉ là đám hạ nhân thấp hèn, chúng nào thèm chấp nhặt với chúng.”

 

Lê Tường khẽ phủi bùn đất dính váy, nàng chợt nhớ tới của Liễu phu nhân. Chỉ cần thái độ của đám nô bộc, cũng đủ đoán tính tình của chủ nhân bọn họ.

 

"Liễu phu nhân quả là kỳ lạ. Hằng năm cứ độ , bà nhất định mua muôn vàn hoa cúc trắng mang Liễu phủ. Rõ ràng hôm nay là sinh thần âm lịch của Liễu lão gia tử, ngày giỗ của lão gia tử cũng qua mà."

 

Ông chủ lầm bầm tự bước cửa hàng.

 

Lê Tường đến hai chữ "ngày giỗ" thì bất giác sửng sốt.

 

Suýt chút nữa nàng quên bẵng, hình như mấy ngày chính là ngày đại ca nàng chẳng may rơi xuống nước.

 

Nương vẫn luôn tin rằng đại ca khuất. phụ khác, ngoài miệng vẫn tin, mà kỳ thực hằng năm mỗi đến ngày , phụ đều sẽ âm thầm chuẩn lễ vật tế bái. Bởi nương càng thêm thương tâm, bệnh tình cũng khi lành khi tái phát.

 

Nghĩ , nàng cũng chẳng còn lòng nào để ngắm những chậu hoa cây cảnh nữa, tay đến giờ tay xoay rời .

 

Lúc về đến nhà, nàng rụt rè thò đầu dò xét , toan báo hiệu cho biểu tỷ, nào ngờ thò đầu nương bắt gặp.

 

"Đã về tới cửa hàng nhà , cớ gì lén lút? Hóa con còn đường trở về ư? Mau !"

 

Lê Tường khúc khích, bước nũng nịu xuống bên nương, đưa bao lớn bao nhỏ mấy thức điểm tâm ngon lành mặt bà.

 

---

Loading...