Tần Lục nhạt một tiếng liếc mắt đôi phu thê một cái. Đoạn, mới cầm lấy chiếc chén từ trong tay Thu lão.
“Chắc hẳn chư vị từng để ý đến chiếc chén . nó chính là vật phụ ngày ngày dùng tới, khi lão nhân gia qua đời. Năm đó khi Thu lão Bình Châu, lão tự tay bắt mạch cho lão nhân gia, còn rõ, chỉ cần chịu khó tĩnh dưỡng, một thời gian sẽ khỏi hẳn. Thế nhưng , vì thể phụ càng điều trị càng trở nên yếu nhược như ?”
Liễu Kiều nắm chặt chiếc khăn trong tay, nàng chút hoảng loạn về phía Tần Lục.
Lời ẩn ý gì đây?
Ngũ thúc công chau mày, nghi hoặc hỏi: “Chẳng đây vẫn bởi vì đại ca tuổi cao, thể suy yếu, nên dùng t.h.u.ố.c và kim châm đều còn hiệu nghiệm ư?”
“Không, tuy thể lão gia tử thể so bì với trẻ tuổi, nhưng vẫn luôn bảo dưỡng tồi. Bị mắc phong hàn, cũng chỉ cần chịu khó điều trị chừng sáu, bảy ngày sẽ khỏi hẳn. đó lão gia tử triền miên giường bệnh cho đến lúc qua đời. Lão gia tử c.h.ế.t vì bệnh, mà ngài c.h.ế.t vì trúng độc. Đáng tiếc năm đó lão nhân trở về quá muộn, dù hết sức cứu chữa nhưng tác dụng gì. Sau khi lão gia tử mất, vật chứng hủy diệt, chúng dám rút dây động rừng, vì chỉ thể che giấu chuyện .”
Thu lão y thuật cao minh, ít trưởng bối của Liễu gia đều từng lão chẩn trị. Bởi , tất cả đều tin tưởng những lời Thu lão .
“Trúng độc?!”
“Trời đất! Ai lá gan lớn đến ? Lại dám hạ độc phụ ?!”
Liễu Kiều Kiều thèm suy nghĩ gì trực tiếp hung hăng thẳng phu thê Liễu Thịnh.
Ngoài bọn chúng , còn ai dám đây nữa chứ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-305.html.]
“Tiểu , ngươi cứ chằm chằm như là ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ chính là kẻ hạ độc ư?!”
Diễn xuất của Liễu Thịnh quả tồi, giờ phút đang cố sức trưng vẻ mặt phẫn nộ cùng khó bề tin tưởng, nhưng đáng tiếc , dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Dư thị nơi hậu phần nào bại lộ sự thật mà đang cố tình che giấu.
“Thịnh lão gia, ngài chớ vội vàng thừa nhận chi, bên phía chúng còn hai nhân chứng đó. Cứ lắng xem bọn họ sẽ trình bày .”
“Tần Lục! Ta ngươi và Kiều Kiều vẫn luôn ưa phu thê chúng , nhưng dẫu cho vạn cũng thể nào gây cái tội danh nghịch luân g.i.ế.c phụ ! Các ngươi thà rằng tin lời của những kẻ xa lạ, chẳng chịu tin lời ?”
Liễu Thịnh một thoáng trấn tĩnh trở , lập tức vẻ bi thống vô cùng chân thực. Thuở nhỏ, Lục thúc công từng chiếu cố một đoạn thời gian, bởi giờ đây lão khó tránh khỏi đôi phần động lòng trắc ẩn với Liễu Thịnh.
“A Thịnh là cốt nhục duy nhất của đại ca . Làm thể loại chuyện hung ác, bất nhân bất nghĩa đến thế? Huống hồ, căn bản động cơ để gây nên chuyện . Tần Lục, ngươi suy xét sai lầm chăng?”
“Lục thúc công, ngài chớ vội vàng hạ kết luận. Chi bằng chúng hãy lắng hai vị nhân chứng trình bày đôi chút hãy định đoạt, ngài thấy ?”
Liễu tộc trưởng chỉ liếc mắt một cái nhận Dư thị đang rơi trạng thái tâm thần hoảng loạn, xiêm y nàng nắm đến nhàu nát. Dáng vẻ như thật sự khiến kẻ khác khỏi sinh nghi.
Hai vị nhân chứng đang đó, tức khắc quỳ gối xuống đất, run rẩy bẩm báo lai lịch của .
Một trong đó là một thợ mộc ở gần trấn , ngày thường chỉ chuyên tủ quần áo, ghế dựa, cùng chén đũa cho dân chúng quanh vùng; còn là một tạp dịch hầu bếp của tổ trạch Liễu gia.
“Chuyện vốn xảy từ mười năm , lẽ cũng chẳng còn nhớ rõ nữa, nhưng riêng về cái chén thì khắc cốt ghi tâm.”
---