“Bởi lẽ , từng chế tác bộ chén đũa nào tinh xảo đến . Thuở , đối chiếu theo bản vẽ, tốn công tới năm ngày mới thành công. Sau khi thành, thấy còn thừa một chút khối gỗ nguyên liệu, lãng phí nên tiếp tục thêm một bộ nhỏ hơn. vì giá thành của nó cao, nên vẫn để ở đáy hòm, bán ngoài. Mãi tới một năm , bỗng một bán hàng rong trúng nó nên mang .”
“Vậy ngươi còn nhớ rõ là ai đưa khối gỗ nguyên liệu cho ngươi chăng?”
“Nhớ rõ, chính là .”
Người thợ mộc chút ngần ngại, lập tức chỉ tay về phía tạp dịch đang quỳ bên cạnh.
“Hắn ban cho tiền công cực kỳ hậu hĩnh, còn vận trang phục , bởi mới khắc cốt ghi tâm đến . Chính là .”
Tần Lục tiến lên phía , thô bạo túm đầu tạp dịch nâng lên, đoạn sang Dư thị nơi hậu Liễu Thịnh mà lạnh: “Đại tẩu, xem vị tạp dịch quen mặt chăng?”
Mặt Dư thị trắng bệch như tờ giấy, song nàng vẫn cố sức lắc đầu nguầy nguậy.
“Trong phủ bao ... nhiều đến nhường , thể quen mặt tất cả bọn họ.”
“Đại tẩu, ngươi quả là quá đỗi thành thật . Đây chính là ngươi mang tới từ Dư gia, cớ ngươi quen chứ? Nghe chính là đại nhi tử của v.ú già bên nhà đẻ Đại tẩu. Tại sự trùng hợp đến mức ư? hả Dư Tiến?”
Tần Lục từng việc gì mà sự chuẩn chu , cũng bao giờ giơ gậy mà trúng đích. Nếu dám mời các vị tộc lão và cả tộc trưởng tới đây, cũng nghĩa là trong tay nắm giữ chứng cứ xác thực, đủ sức để định tội đôi phu thê Liễu Thịnh .
“Dư Tiến, năm xưa ngươi lén lút mang chiếc chén của lão thái gia hủy diệt cũng là ngươi. Khi đó, bộ Liễu gia hỗn loạn tột cùng, chẳng ai còn lòng bận tâm đến một chiếc chén tầm thường, thế nên ngươi liền ném chiếc chén độc lò bếp, trực tiếp hủy bỏ chứng cứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-306.html.]
“Nếu Lục gia tường tận, hà tất hỏi .”
“Dư Tiến! Ngươi đang cái gì?!”
Tại dám nhận tội? Chuyện động trời như mà cũng thể thẳng thừng thừa nhận ?
Dư thị hận đến nghiến chặt răng, sắc mặt tái mét. Nếu bận tâm đến đám tộc lão đang tề tựu nơi đây, bà thật xông lên xé nát cái miệng của Dư Tiến, để chẳng thể mở lời nữa.
Liễu Thịnh nhận thấy tình thế bất . Hắn tức thì , cao giọng chỉ trích Tần Lục: “Tần Lục! Chẳng lẽ ngươi chỉ dựa lời của hai tên tiểu nhân vô danh mà phán phu nhân của tội? Lời bọn chúng há thể chứng cứ ?! Phu nhân của hề chuyện đó, chúng tuyệt nhiên nhận. Cho dù ngươi bẩm báo quan phủ, chúng cũng nhận!”
Thật cao tay! Hắn chỉ mấy lời khéo léo trút hết tội lên đầu một Dư thị.
Tần Lục chứng kiến bộ dáng trở mặt thành thù của đôi phu thê , thế nhưng đôi mắt Kiều Kiều ửng đỏ, hiển nhiên là nàng sắp rơi lệ , đành kết thúc chuyện nhanh chóng thôi.
“Đại ca, đừng nóng nảy, dĩ nhiên là báo quan . Tên hạ nhân là của hồi môn của đại tẩu, nhưng từ mà khúc gỗ độc đáng giá ngàn vàng ? Rốt cuộc thì bạc từ mà ? Ta nghĩ chỉ cần tra xét sổ sách của tiền trang một chút sẽ ngay thôi. Ta nhớ rõ tiền trang Vạn Hòa lưu trữ sổ sách đến mười lăm năm mới hủy bỏ, đại ca, chi bằng chúng thỉnh chưởng quỹ tiền trang Vạn Hòa đến cửa một chuyến?”
Trong lòng Liễu Thịnh kinh hãi tột độ, nhưng gương mặt vẫn cố giữ vẻ đanh thép, để lộ một sơ hở nào. Tuy nhiên, Dư thị chẳng thể chịu nổi áp lực lớn đến thế.
Ngay lúc , đến sáu bảy vị trưởng bối cùng tộc trưởng và bà con thích khác đang tề tựu nơi đây. Từng đôi mắt đều đang chằm chằm bà . Trong lòng bà càng thêm chột , nhịn mà ứa mồ hôi hột lấm tấm trán.
---