Nhóm tộc thấy đôi phu phụ đều khẳng định Liễu Hoài Chi cốt nhục của Liễu gia, lập tức liền nghị luận xôn xao.
“Chẳng lẽ lời bọn họ là sự thật?”
“Hay đôi phu phụ mất trí ?”
“ thấy đúng là Hoài Ca lớn lên giống Liễu Thịnh.”
Đám mồm năm miệng mười, ồn ào náo động. Liễu tộc trưởng vỗ bàn một cái nữa, lập tức tiếng ồn ào náo động ngưng bặt, đám đông dần yên tĩnh.
“Liễu Thịnh, ngươi Hoài Ca chẳng cốt nhục của ngươi, bằng chứng nào ?”
“Bằng chứng…… Bằng chứng vẫn còn cất giữ trong thư phòng của . Hoài Ca sớm yểu mệnh , và Dư thị lập linh vị cho , các ngươi tự xem khắc sẽ rõ!”
Liễu Thịnh tới đây, liền bật nức nở.
Hắn tạo nghiệt gì mà đến nỗi ? Từ nhỏ phụ yêu thương, sinh một nhi tử yểu mệnh, thật vất vả mới hại c.h.ế.t lão nhân , nhưng gia sản chẳng thuộc về . Đến giờ phút , còn sắp trầm đường!
Làm gì ai tự nguyện chịu c.h.ế.t ? Bởi , phu thê Liễu Thịnh lập tức quỳ sụp xuống, ôm lấy đùi các vị tộc lão, bắt đầu lóc om sòm, than rằng bọn họ thể lưu một giọt m.á.u mủ nào cho đại phòng Liễu gia, mà nay cái c.h.ế.t kề cận.
Nhóm tộc lão ngẫm nghĩ một lát, quả nhiên thấy lời lý. Nếu Hoài Ca thật sự cốt nhục Liễu gia, một nhánh của đại ca bọn họ chẳng đoạn tuyệt hương hỏa ? Áp dụng hình phạt trầm đường lúc quả thực thích hợp.
Rất nhanh đó, tộc nhân Liễu thị phái điều tra thư phòng trở về. Bọn họ chỉ kiểm tra thư phòng mà còn mang thứ tìm thấy trong đó về đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-309.html.]
là linh vị của Liễu Hoài Chi!
Kim Vân Châu giận đến cực điểm. Phu thê Liễu Thịnh một mặt nhận bạc tiền lương tháng từ trượng phu nàng, một mặt lập một cái linh vị như . Thật đúng là hạng khiến kẻ khác ghê tởm!
“Vân Châu, nàng đừng nóng giận, cẩn thận động thai khí. Ta thực sự , nàng cứ yên tâm.”
“Ừm…”
Nàng thể nhận trong giọng của trượng phu hề mang chút tình cảm tiêu cực nào, như nàng cũng vơi bao mối lo. Kỳ thực, bản nàng và trượng phu vốn chuẩn tinh thần giao trả sản nghiệp Liễu gia về tay cô cô, nên giờ đây chuyện gì xảy cũng chẳng khiến lòng hụt hẫng là bao.
Thấy tấm bài vị , nhóm tộc lão Liễu thị vẫn đang bàn bạc thì Liễu Hoài Chi dậy.
“Vừa các vị trưởng bối đều tề tựu nơi đây. Nếu Hoài Chi mang huyết mạch Liễu gia, theo lẽ thường, Hoài Chi cũng nên giao trả sản nghiệp về cho Liễu gia. Năm đó, khi mất, gia gia từng để di chúc rằng nếu Hoài Chi xảy bất trắc, một nửa gia sản sẽ về tay cô cô. Chẳng qua việc kiểm kê tài vụ ắt tốn ít thời gian, song nhiều nhất là năm ngày, Hoài Chi sẽ giao trả sản nghiệp Liễu gia về tay thừa kế chân chính. Ý kiến của chư vị thế nào?”
“Hoài Ca!”
Liễu Kiều dám tin, nàng khó lòng tin một hài tử như chẳng mang huyết mạch Liễu gia. Nàng sốt ruột kéo tay áo Tần Lục bên cạnh, ý bảo mau nghĩ cách .
“Kiều Kiều, chỉ sợ việc là sự thật. nàng đừng hoảng hốt, Hoài Ca là bản lĩnh, kể cả khi sản nghiệp Liễu gia, cũng thể tự dốc sức nên sự nghiệp. Vả , bên cạnh còn nàng và ?”
Tần Lục sớm phỏng đoán, chỉ là vẫn luôn phá vỡ sự bình yên giả tạo , vì bí mật mới kéo dài tới tận bây giờ. Hôm nay chọc thủng nó cũng , thật, nhi tử của kẻ như Liễu Thịnh , nào gì đáng may mắn.
“Tộc trưởng, Hoài Ca lòng giao trả, tạm thời cứ gác chuyện đó sang một bên. Việc quan trọng hiện nay chính là nên xử trí kẻ bất hiếu .”
---