“Hay cho ngươi! Ngươi việc như thế đó ư, khiến khách hàng lớn của nhà chúng rời ! Ta thật vất vả mới đơn hàng lớn từ Bạch gia, giờ đây đều ngươi phá hỏng hết cả !”
Tống Tiểu Nương tức giận đến mức hai mắt đỏ ửng cả lên, lúc Tống Tiểu Ngưu mới nghiêm chỉnh đôi phần.
“Tỷ, ngươi thấy ? Họ rằng khách nhân tửu lâu thích món thịt hầm của nhà . Chắc do hương vị ở đó hợp lý chăng. Lúc ở tiệm t.h.u.ố.c bắc, nhớ rõ tiểu nương tử Lê gia mua những loại d.ư.ợ.c liệu đó, cớ khi tự phối hợp cảm thấy đúng ý?”
Hai nhà họ Tống cùng bàn bạc một hồi, đó bọn họ quyết định tối nay sẽ lén lút đến cửa hàng Lê gia dò tìm xem thể tìm nước cốt hầm thịt .
Kết quả, hai toan cạy cửa từ phía vươn tay bịt miệng lôi .
Tiêu đầu Sài sang Ngũ Thừa Phong đang cạnh, khẽ mỉm.
“Thế nào, sư phụ nhận việc chẳng tệ ?”
Ngũ Thừa Phong im lặng hồi lâu, đó quả thực thể trái lương tâm, cuối cùng y đành buông một lời rằng việc cũng tệ.
Y mãi đến xế chiều hôm nay mới đơn hàng mới nhất sư phụ y nhận chính là gác đêm ở cửa hàng Lê gia, đảm bảo an nguy cho cả Lê gia.
Quả là đơn hàng sẽ giúp y gần gũi hơn với Lê gia, thế nhưng nhận buổi tối thì ích gì? Người trong nhà chìm giấc ngủ sâu, mà y gặp tuyệt nhiên thể gặp .
“Sư phụ… Đa tạ.”
“Được , ai bảo ngươi là đồ của chứ?”
Tiêu đầu Sài vỗ vai đồ nhi của , đó y tìm một nơi khuất gió xuống, nhấp một ngụm rượu.
“Muốn nhấp một ngụm ?”
Lúc Ngũ Thừa Phong đang phiền muộn khôn nguôi, gì còn tâm trí để nhấp rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-327.html.]
“Không thể, tìm Đại Lưu xem tình hình hai kẻ .”
“Ngươi lo lắng chuyện chi, sáng mai cứ trực tiếp giao chúng cho phủ nha là .”
Tiêu đầu Sài chẳng màng bắt là ai, chỉ cần thành chức trách là thỏa, việc của y là bắt , đưa cho cố chủ, cố chủ xử lý là việc của bọn họ, chẳng can hệ gì đến y.
Chẳng qua tiểu đồ của tơ vương nhà họ Lê, đồ nhi sốt ruột cũng là chuyện thường tình.
Mọi Lê gia đang say giấc nồng, rằng ở cách đó xa đang bốn năm vị tiêu sư thầm bảo vệ cho cả gia đình họ.
Sáng sớm ngày thứ hai, cửa hàng khai trương, thấy bốn năm vị tiêu sư hiện diện, nào nấy đều với đôi mắt thâm quầng, trông thật buồn .
“Tứ oa, các ngươi gì đó? Tại trông cứ như cả đêm chợp mắt ?”
Ngũ Thừa Phong cố nhướng mắt to, giả vờ như tinh thần vẫn đáp lời: “Chỉ là nhiệm vụ cần kíp, cần thức đêm, . Đại Giang thúc, buổi sáng sủi cảo ? Cho mấy chúng mỗi một bát sủi cảo.”
“Có chứ, chứ! Chư vị đợi một lát.”
Lê Giang bếp dặn dò một tiếng, Hạnh Tử lập tức nhào bột mì bắt tay cán vỏ sủi cảo, Quan Thúy Nhi trộn nhân cũng xong xuôi , nàng bèn qua lấy vỏ sủi cảo bắt đầu gói.
Hiện giờ trong nhà bếp thêm hai tỷ Đào Tử giúp đỡ, Lê Tường và Quan Thúy Nhi cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Sau một thời gian chung sống, hai nàng đều cảm thấy phẩm hạnh của hai cô nương quả là tệ, thuần phác thật thà, việc học hành cũng đủ nghiêm cẩn.
Lê Tường chọn một ngày lành để hai họ bái sư.
Ở thời đại , sư phụ đơn giản chỉ gọi một tiếng là xong. Câu một ngày thầy, cả đời thầy tuyệt nhiên lời đùa.
Cho nên bái sư là một nghi lễ vô cùng trang trọng.