Lê Tường lập tức thuật sơ lược tình hình của Liễu gia cho song .
“Con Thanh Chi , nhiều ngày nay đại ca đều bận rộn sắp xếp trả sản nghiệp Liễu gia. Hiện giờ lẽ lo liệu thỏa, nên hôm nay họ mới mời con qua đó dùng bữa cơm từ biệt. Mấy năm nay, Tần Lục gia và phu nhân đều đối xử với đại ca, cũng truyền thụ cho nhiều điều. Bởi con nghĩ, một ngày trọng đại như , chắc chắn họ nhiều lời , nên khi con mới gọi cùng trở về.”
Điều trọng yếu nhất là nàng sợ nếu đột nhiên xuất hiện sẽ khiến nương kích động mạnh.
“Thì đó chính là Liễu thiếu gia mà con vẫn thường nhắc tới … Khoan ! Trong suốt thời gian , con vẫn luôn nấu thức ăn cho Liễu thiếu phu nhân, là khi m.a.n.g t.h.a.i nàng thể khỏe, chẳng ăn uống gì, cho nên… cho nên…!”
Quan thị kích động đến mức năng đứt quãng.
Lê Tường một bên vỗ lưng cho bà thở dễ chịu hơn, gật đầu đáp: “Tẩu tử mang thai, chỉ là do mới m.a.n.g t.h.a.i nên phản ứng dữ dội một chút. Nói tới đây, chúng quả thực duyên phận, hôn lễ của hai họ do con cùng biểu tỷ giúp đỡ. Nói như , ngày đại ca thành , cũng nhà chúng hiện diện ở đó.”
“, đúng, đúng! Thật ! Thật quá!”
Nước mắt Quan thị lập tức giàn giụa tuôn rơi, Lê Giang đang bên cạnh cũng sang một bên, lặng lẽ lau giọt lệ đang lăn dài. Đây cũng là đầu tiên, Lê Tường thấy phụ chẳng thể kìm nén cảm xúc đến thế.
“Nương, đừng . Cứ mãi, đôi mắt sẽ sưng húp lên, đến mai cũng chẳng thể trở bình thường, đến lúc đó thấy đại ca và đại tẩu? Tối nay dùng t.h.u.ố.c ? Mau uống t.h.u.ố.c nghỉ ngơi sớm một chút, chờ tới ngày mai khi đại ca cùng tẩu tử đến, họ thấy vẻ mặt hồng hào, an nhiên, tất sẽ lo lắng.”
“A, đúng đúng, thể để họ lo lắng . Ta , chỉ quá đỗi vui mừng mà thôi, lát nữa sẽ khỏe ngay thôi.”
Quan thị lau giọt lệ, đoạn bà tới bếp lò bưng chén t.h.u.ố.c của lên, một cạn sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-335.html.]
Có lẽ bởi trong lòng quá đỗi ngọt ngào, nên lúc bà uống t.h.u.ố.c cũng chẳng cần thêm đường nữa.
Phu thê Lê Giang rửa mặt qua loa tức tốc lên lầu an giấc.
Kỳ thực chỉ là lời suông mà thôi, chứ kẻ tin nhi tử còn sống, thể nhắm mắt mà ngủ cho đặng.
Vừa khép mi, trong đầu họ hiện lên dáng hình nhi tử mười năm gặp. Giờ đây, con trai của họ thê tử, sắp hài tử .
"Phu quân, xem, A Trạch liệu chịu nhận chúng chăng?"
Tài phú của Liễu gia là thứ mà cả đời họ cũng chẳng thể nào chạm tới . Nhi tử của họ lớn lên trong gấm vóc lụa là, cơm ngon canh ngọt. Dù nay con chấp nhận rời với hai bàn tay trắng, nhưng bảo con về nhận phụ mẫu tay trắng như họ, liệu con cam tâm?
Quan thị càng nghĩ càng thấy bất an, trong lòng Lê Giang cũng chẳng dám tin tưởng, song gương mặt vẫn cố gượng vẻ tin chắc nhi tử sẽ đón nhận họ.
"Nàng đừng suy nghĩ lung tung. Nàng Tường Nhi ? A Trạch tự chủ động trả sản nghiệp cho Liễu gia đó thôi. Chắc chắn nhi tử của chúng hạng ham mê tiền tài của kẻ khác. Từ nhỏ A Trạch thương nàng nhất, lẽ nào nàng còn rõ bản tính của con ư?"
Lê Giang đắp chăn cẩn thận cho nương tử, ôm bà lòng, khéo léo chuyển sang chuyện khác.
"Chàng xem, giờ nhi tử của chúng gần như trắng tay, nhưng căn nhà chúng đang thuê chẳng đủ chỗ cho hai họ an cư."
---