"A Trạch, phụ mẫu vẫn mạnh khỏe, tiểu cũng , họ thật sự chẳng thể dọn về nhà chúng ? Mỗi ngày , trong nhà chỉ còn và Kim Hoa, dẫu cho bầu bạn, song vẫn thấy cô quạnh vô cùng…"
"Nương tử buồn ư? Vậy mai đưa nàng cùng nhé?"
"Bớt cắt ngang lời , đang chuyện hệ trọng đó!"
Đi xe ngựa rung lắc như , Kim Vân Châu cảm thấy khá buồn ngủ, nhưng nàng đang nép lồng n.g.ự.c trượng phu cố chấp gặng hỏi thêm nữa.
"Bây giờ mới nhận phụ mẫu xong, nhất định sẽ hiệu quả hơn !"
“Nàng đang suy nghĩ gì ? Ta bảo bọn họ qua hậu viện của lâu ở, mà họ còn chịu, huống hồ là tòa nhà của nàng. Không tòa nhà của nàng , chỉ là… suy cho cùng nơi đó cũng là của hồi môn của nàng, nàng hiểu ? Ngoan nào, nếu nàng buồn ngủ thì chợp mắt một lát , chuyện của phụ mẫu cứ để lo liệu. Ngày nếu nỗi niềm chi, cứ với , sẽ đưa nàng ngoài du ngoạn.”
Liễu Trạch vỗ lưng dỗ ngọt nàng một hồi, cuối cùng nàng cũng chìm giấc ngủ.
Ngày thứ hai, lúc cửa, quên lời ước hẹn, mang theo Kim Vân Châu cùng ngoài, khiến nàng vui vẻ đến nỗi bữa sáng cũng dùng nhiều hơn thường lệ một chén.
Hôm qua, bởi sợ ở Lê gia cảm thấy tự nhiên, cho nên nàng đưa Kim Hoa và những nha khác theo. Bên một ai hầu hạ như , quả thật quen chút nào, thế nên hôm nay khi cửa nàng để cho bọn họ theo.
Kim Vân Châu đường nên chẳng rõ đang , nhưng ngày nào Kim Hoa cũng qua con đường , cho nên nàng cảm thấy chút quen thuộc.
“Tiểu thư, cô gia, đây là đường tới Lê Gia Tiểu Thực ?”
Liễu Trạch gật đầu đáp: “Tối hôm qua chuyện với tiểu , hôm nay qua đưa nàng tới xem Cửu Phúc lâu.”
Tuy hiện giờ chỉ dựa việc bán bánh bao, một tháng Cửu Phúc lâu thể thu về hơn năm mươi ngân bối, nhưng cảm thấy tòa lâu vẫn thể phát huy hết giá trị chân chính của nó.
Vả , tiểu của cũng thiếu một phòng bếp đủ rộng để nàng thoải mái thi triển tài nghệ của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-341.html.]
Tài nghệ của nàng xuất chúng đến , quả thực nên uổng phí tại một cửa hàng nhỏ nhoi.
Hiện giờ sản nghiệp của chỉ còn một tòa lâu , nếu nuôi gia đình sống cuộc sống an nhàn thoải mái, thể cứ mãi bỏ mặc như , mà thật sự chuyên tâm việc kinh doanh chốn . Mà liên thủ kinh doanh Cửu Phúc lâu chính là tính toán mới nhất của .
Rất nhanh đó, xe ngựa ngừng cửa Lê Gia Tiểu Thực, Lê Tường cùng nương đều lên xe.
Không còn cách nào khác, nương quá nhớ nhi tử của , bà nhóm lửa ở nhà cứ thất thần hồi lâu, suýt chút nữa là cháy nồi.
Kỳ thực phụ cũng nhớ nhi tử, nhưng ông còn tiếp đón khách nhân trong tiệm, thể rời . Cho nên nàng dứt khoát mang theo nương cùng .
Dù cũng chỉ là ghé qua xem lâu, nào tốn bao công sức.
Cửu Phúc lâu, nàng qua đây, chính là thấy chưởng quầy Miêu treo lụa đỏ ở bên ngoài, mà thoáng chốc, bọn họ trở thành một nhà.
Sự đời quả là khó liệu.
“Chưởng quầy Miêu……”
Liễu Trạch mang theo mấy cửa, chưởng quầy Miêu lập tức tiến lên tiếp đón.
“Chủ nhân! Cớ hôm nay đến sớm ? Ngài và phu nhân dùng món gì? A? Tường nha đầu?”
Ánh mắt chưởng quầy Miêu lập tức dừng hai bàn tay đang nắm thiết của Lê Tường và Kim Vân Châu, đó hiểu vì , trong lòng dâng lên chút khẩn trương.
Lê Tường tới đây… rốt cuộc là chuyện gì xảy ? Cớ Tường nha đầu nắm tay phu nhân mật đến ?
---