"Biểu , ngày mai là ngày Đào Tử và nàng bái sư , mà đến giờ cả hai vẫn y phục mới để diện ?"
Lê Tường khẽ đưa tay vỗ trán, thầm rủa chính đến tuổi hồ đồ đến .
Công việc bộn bề cả ngày khiến nàng nhất thời lãng quên mất sự việc .
Giờ mà may thì chắc chắn chẳng còn kịp, chi bằng ngoài sắm cho hai nàng một bộ xiêm y mới.
Sư phụ lẽ dĩ nhiên lo lắng về y phục cho đồ của . Tuyệt nhiên thể để đồ diện đồ cũ mà bái sư đông đảo khách khứa như .
"Biểu tỷ, phiền trông nom bếp núc giúp một lát, ngoài sắm sửa y phục mới cho hai ."
Bởi công việc sửa sang hậu viện Cửu Phúc đều do một tay Lê Tường lo liệu, nên hiện tại Lê Gia Tiểu Thực chỉ bán các món từ bột mì. Quan Thúy Nhi cùng tỷ Đào Tử cũng học vài món xào nấu để bán, song lượng tiêu thụ còn như thuở ban đầu.
Chính vì lẽ đó, Lê Tường giờ đây thể dễ dàng giao phó công việc cho biểu tỷ và hai để nàng yên tâm lo liệu việc riêng. Có mấy họ ở cửa hàng, nàng chẳng bận lòng.
Chỉ điều, nàng rõ đo của hai tỷ Đào Tử. nghĩ đến nương vẫn thường xuyên may vá, hẳn sẽ chút ít. Thế là nàng liền dứt khoát xuống lầu, nắm tay nương cùng ngoài.
"Nương , hôm chẳng bảo mua chút vải về may tã lót cho hài nhi ? Vừa giờ đây con đang rảnh rỗi, hai con cùng nhé?"
"Mua vải ?"
Quan thị nữ nhi nhắc tới phường vải, đôi mắt bà liền rạng rỡ hẳn lên. Bà chẳng chậm trễ lấy một khắc, tức thì lên lầu xiêm y cùng nữ nhi bước cửa.
"Tương Nhi, con thử xem, nương nên mua loại vải nào thì hợp hơn? Nếu dùng vải bông liệu kém trang nhã ?"
Lê Tường: "......"
“Nương ơi, làn da tiểu oa nhi non nớt, mỏng manh lắm, chỉ cần mặc y phục thoải mái là . Vải bông há chẳng cũng chẳng lấy gì xí? Dùng vải bông y phục mặc bên trong cực kỳ . Vả , đưa nương ngoài chủ yếu là để sắm xiêm y cho hai tỷ Đào Tử, chỉ tiện ghé qua sắm vài thước vải cho tiểu chất tử, tiểu chất nữ mà thôi. Nương, qua đó giúp cẩn thận chọn lựa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-350.html.]
Quan thị mà chẳng , cũng chẳng xong, hóa nữ nhi gọi bà là để thước đo đây mà.
“Mua trang phục đắt đỏ như , trực tiếp mua vải dệt về để nương cắt may? Há chẳng tiện lợi hơn ?”
Vừa dứt lời, bà mới chợt nhớ .
“Ây cha, ngày mai bái sư , dù cắt may cũng e là chẳng kịp nữa . Đi thôi, mau chọn trang phục !”
Lúc , bà còn tỏ vội vã hơn cả nữ nhi ruột thịt của .
Đôi mẫu nữ bước một hiệu vải quen thuộc, nơi họ thường xuyên lui tới . Tuy nơi nhỏ một chút, nhưng giá cả hợp lý, chất lượng cũng . Thế nhưng hai tới cửa thấy tiếng quở trách, tuy lời lẽ dịu dàng nhưng vẫn ẩn chứa sự oán giận sâu sắc.
“Ngươi xem, chúng chi tiền cho ngươi nhập học, cớ gì bọn họ đuổi ngươi? Lý lẽ ngu ngốc chi ? Ngươi kẻ ngu ngốc! Thôi , đợi lát nữa tỷ phu ngươi trở về, sẽ bảo cùng ngươi đến đó đòi tiền. là ngang ngược đến nhường nào, thu tiền của nhưng nghiêm túc dạy dỗ, còn lòng nhỏ nhen đòi đuổi ngươi . Kiểu đầu bếp bất tài đó, thà học nữa!”
Lê Tường theo bản năng ngước về phía âm thanh phát , ồ, thì là cố nhân.
“Yến Túc?”
“Tam chưởng quầy!”
Yến Túc ngước , thấy Lê Tường, nét ủ dột tiu nghỉu lập tức tan biến. Hắn vội vã mà vô cùng niềm nở chạy đến đón tiếp hai mẫu nữ nhà nàng.
“Tam chưởng quầy, mua loại vải nào, giúp lấy.”
“Tam chưởng quầy?”
Nữ chưởng quầy quở trách Yến Túc, thế, liền vươn tay túm phía , đưa ánh mắt chẳng mấy thiện cảm về phía hai mẫu nữ nhà Lê Tường.
---