Lê Tường dừng quan sát một lúc tiếp: “Nhất định qua tửu lầu của chúng thêm một ít gia cụ trong các gian phòng. Mặt khác, cần xem hàng mẫu . Nếu đủ tiêu chuẩn, chúng sẽ thể ký kết khế ước.”
Chu Tiến Bảo liên tục gật đầu. Giờ phút , nào còn dáng vẻ ngáp ngủ, chán chường như ?
“Ắt như thế.”
“Vậy thì, ngươi cứ mang tủ chén qua cho . Ngày mai, sẽ đến để thương lượng với ngươi về kích cỡ cụ thể của nồi và ghế.”
Lê Tường sảng khoái thanh toán ba trăm đồng bối. Ngay lúc nàng đang địa chỉ đặt hàng của , đột nhiên thấy thanh âm quen thuộc của tiểu nha đầu cùng một tiếng tranh chấp cũng quen thuộc kém truyền tới từ ngoài sân.
“Ngươi mau cho , xem!”
“Không , đại ca đang bàn việc quan trọng!”
Tiểu nha đầu vẫn nhớ Lê Tường thương lượng với đại ca một vụ ăn lớn, mà kẻ bày bộ dáng hung hăng như , nhỡ hỏng chuyện buôn bán của gia đình thì tính đây? Càng nghĩ, nàng càng thêm kiên quyết ngăn cản !
“Tứ ca? Tại là ngươi?”
Lê Tường kinh ngạc bên ngoài. Theo lẽ thường, giờ hẳn đang an giấc bù giường, cớ xuất hiện ở chốn ? Nàng cảm thấy đôi chút mơ hồ, khó hiểu.
Ngũ Thừa Phong thấy gặp, âm thầm thở phào một nhẹ nhõm.
“Ta… chỉ theo bảo hộ cho nàng thôi. Chiều nay ngoài , thấy nàng cứ một tiến khu vực càng lúc càng hẻo lánh, bởi nhịn mới đuổi theo. Nào ngờ nàng ở trong gần ba mươi phút mà chịu . Vì lẽ đó mới…”
Rốt cuộc là… công cốc mà thôi.
Lê Tường nhịn bật , đoạn đầu giải thích cho hai Chu gia, đó mới báo địa chỉ cửa hàng của .
Nghe xong, Chu Tiến Bảo lập tức dọn tủ chén, dắt con la , buộc xe để chuẩn chuyển hàng.
Con la nhỏ con, chỉ vận chuyển độc chiếc tủ chén thôi cũng mệt nhoài, bởi Lê Tường cũng đành ngượng ngùng lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-361.html.]
Sau khi nàng dặn dò Chu gia một tiếng, liền ngoài tiễn Ngũ Thừa Phong rời .
“Tứ ca, tại ngươi ngủ trong tiêu cục?”
“Ta ? Ta… còn trẻ, ngủ chừng ba canh giờ đủ sức .”
Ngũ Thừa Phong kiên quyết thừa nhận chuyện trong tiêu cục nhưng tâm trạng bất an, chợp mắt, đành bước ngoài.
“Thế ngươi đây? Đây đường về cửa tiệm?”
Lê Tường sửng sốt.
“Về cửa tiệm gì? Bên phụ và biểu tỷ của , cửa tiệm cần cũng thỏa. Hôm nay còn nhiều việc , lúc cần đến tiệm thợ rèn . Tứ ca, nếu ngươi việc thì cứ tự nhiên rời .”
“Ta chẳng việc gì cả!”
Ngũ Thừa Phong đáp quá nhanh, cảm thấy đôi chút ngại ngùng vì cử chỉ phần lộ liễu, bởi vội vàng thêm lời: “Chúng nhận đơn hàng của Vu lão gia , bảo hộ các ngươi an . Giờ để nàng một , thực yên lòng.”
“Vậy thì vặn đang cần đồng hành. Tứ ca, ngươi đừng trách nếu sai bảo ngươi việc việc nọ đấy nhé.”
Lê Tường đùa nhưng Ngũ Thừa Phong bày vẻ mặt nghiêm túc.
“Nàng cứ việc sai bảo, chẳng cần khách sáo với .”
Hai trò chuyện, chỉ trong chốc lát tới một tiệm thợ rèn khá lớn giữa thành.
Xưởng rèn nơi cuối phố, nhưng từ đầu ngõ vẳng tiếng búa sắt leng keng ngừng, vọng . Càng tiến gần, một luồng nóng liền ập thẳng mặt.
Bên trong, các thợ rèn vận áo cộc tay, mồ hôi túa như tắm. Lê Tường ngắm bộ y phục dày dặn , chỉ mới ngoài mà cảm thấy nóng bức khó chịu.
---