Tiểu Cô Nương Nông Gia - Chương 363

Cập nhật lúc: 2025-11-08 07:28:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Không cần , các ngươi cứ chuẩn bữa của . Lát nữa sẽ đưa về cửa hàng dùng bữa.”

 

Lê Tường dứt lời, liền thấy vẻ mặt Khương Mẫn đầy ẩn ý như thể thấu hiểu điều, cuối cùng vẫn giữ nguyên vẻ mặt kỳ lạ mà cáo lui. Song, sư phụ , tử tới.

 

“Lê cô nương, là ngươi ngoài gọi . Hơn một canh giờ , vẫn miệt mài việc, chịu nghỉ ngơi.”

 

“Hơn một canh giờ ư?”

 

Lê Tường khẽ nhíu mày, bản nàng việc quá đỗi say mê, quên mất thời gian, để Ngũ Thừa Phong việc quá lâu, quả thực phần thất lễ.

 

Chẳng lẽ... dù bình thường cũng chịu khó chịu khổ, nhưng chăm chỉ tới mức thì chút lạ thường…

 

Lê Tường kịp nghĩ ngợi nhiều, nàng vội vã gọi Ngũ Thừa Phong một tiếng, bảo rằng nàng sắp về tiệm, lúc bấy giờ mới chịu ngừng tay.

 

Sau chừng thời gian việc, quần áo sớm dính đầy bụi bặm, ống quần cũng dính đầy bùn đất.

 

Nhìn lúc , như thoáng thấy bóng dáng tiểu hài tử Ngũ Thừa Phong đáng thương thuở nào.

 

Trong lòng nàng dâng lên sự áy náy, ngờ lôi kéo tới đây việc nặng nhọc cả buổi trời cho nàng.

 

“Tứ ca mau rửa tay thôi, chúng sắp .”

 

Hai sơ lược chỉnh trang một phen, đó qua tiệm rèn . Lão bản bên đó đang ngóng trông mòn mỏi, khi thấy Lê Tường tới, lão mới nở nụ hân hoan.

 

“Lê cô nương, xong chiếc nồi ngươi yêu cầu , ngươi xem thử một chút?”

 

Lão lấy một vật đen nhánh từ trong nhà đưa cho nàng. Thoáng qua, liền thấy vật chẳng khác nào bức vẽ của Lê Tường.

 

Quả đúng , chỉ một cái thôi, Lê Tường thấy vui sướng khôn xiết.

 

“Quả đúng là chiếc nồi mong . Lão bản, một cái giá bao nhiêu tiền?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-363.html.]

“Một cái giá hai trăm tám mươi đồng bối. Nếu cô nương đặt nhiều, sẽ lấy giá hai trăm năm mươi đồng, bảo đảm sẽ giao hàng tận tay.”

 

Hai trăm năm mươi đồng bối, giá dường như quá đắt. Kỳ thực Lê Tường chẳng mấy am tường về giá cả hàng hóa của thời đại , ngoại trừ mấy thứ thường dùng như gạo, dầu, muối, còn những mặt hàng khác nàng đều mịt mờ. Vào lúc nàng chuẩn đồng ý, Ngũ Thừa Phong bên cạnh mở miệng.

 

“Lão bản, bán một cái giá hai trăm năm mươi vẻ cao quá chăng? Chiếc nồi sắt lớn, nhỏ mỏng manh như thế , theo , nhiều nhất cũng chỉ đáng giá một trăm năm mươi đồng bối mà thôi.”

 

Giá cả đang bình thường, đột nhiên cắt mất một trăm đồng bối, khiến lão bản giật hoảng sợ.

 

“Một trăm năm mươi đồng e là thể bán , nguyên liệu cũng chẳng rẻ chút nào!”

 

Theo bản năng, lão bản vẫn nghĩ vị nam tử sẽ là chi trả, bởi khi lão Ngũ Thừa Phong như , sợ sẽ mất mối ăn lớn, cùng cân nhắc một lát, lão quyết định giảm giá.

 

“Hai trăm bốn mươi, thấy ? Dù gì cũng để chúng chút lời lãi chứ.”

 

Ngũ Thừa Phong chẳng kẻ ngu dốt, cái giá vẫn là thấp nhất, lão bản đối diện vẫn lộ vẻ xót xa như cắt từng miếng thịt, cho thấy vẫn còn thể hạ giá thêm.

 

“Một trăm tám mươi.”

 

“Một trăm tám đồng là chúng thua lỗ nặng ! Chẳng thể bán!”

 

“Vậy thì hai trăm đồng, chẳng thể tăng thêm nữa. Nếu thuận, đành mang chiếc nồi về .”

 

Nói xong, Ngũ Thừa Phong sang Lê Tường khẽ nháy mắt, Lê Tường với vẻ mặt ngây dại cũng vội vã gật đầu theo ý .

 

Ông chủ tiệm rèn trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Bán mỗi chiếc giá hai trăm đồng, lượng lớn, lão vẫn lời chẳng ít.

 

“Được , hai trăm . Tiểu , ngươi quả thực tài tình.”

 

Lê Tường nuốt khan, mỗi chiếc bớt năm mươi đồng bối, bốn mươi chiếc tức là hai lượng bạc, khéo léo đến thế?

 

Ngũ Thừa Phong cầm chiếc nồi, phát hiện nha đầu cạnh cứ mãi chằm chằm .

 

---

Loading...