“Lại , thuở chúng ngoài áp tải khi hai ngày hai đêm chợp mắt chút nào, mệt mỏi .” Ngũ Thừa Phong quả quyết đáp.
Trong lòng Lê Tường âm thầm nhỏ: Tên dối trá.
Hai ngày hai đêm ngủ thể mệt mỏi chứ? Kẻ tiểu đáng thương quả thực khiến xót xa.
Nếu thuở nàng một hài tử, chắc chắn sẽ yêu thương nó bao, há để nó chịu đựng bao nhiêu khổ sở như thế .
“Phụ , chúng thể lỡ dở việc kinh doanh của cửa hàng . Người cứ để cho tứ ca và sư phụ ngày mai cùng chúng . Thân thủ của tiêu đầu Sài quả là cao cường. Có ở đó, còn an tâm ư?”
“An tâm, an tâm.”
Mười kẻ như Lê Giang cũng chẳng địch tiêu đầu Sài, đối phương đồng hành cùng hai mẫu nữ, chắc chắn sẽ an lòng hơn việc tự tháp tùng. Vả , ái nữ của ý định, cũng suy nghĩ nhiều nữa.
Vì thế việc cứ thế mà định đoạt.
Ngũ Thừa Phong trở về tiêu cục, chuyện , tiêu đầu Sài bật thành tiếng.
“Tiểu tử ngươi khéo léo thật, học cách dẫn việc về cho .”
“Sư phụ, thể gọi là dẫn việc về? Bảo hộ sự bình an của Lê gia há chẳng là nhiệm vụ mà chúng nhận ? Sư phụ ngày mai cùng , Tương nha đầu tào phớ ăn ngon.”
Tiêu đầu Sài khẽ đạp một cước.
“Đừng tưởng rõ tâm tư của ngươi. Nếu khiến hao tổn công sức đến , tiểu tử ngươi ắt gắng sức mà , đợi ngày nào đó đến nhận thêm một đồ nữa.”
“Nếu nhận thêm một nữa, cũng thành đại sư .”
Ngũ Thừa Phong hiểu sư phụ nhận lời , nên tỏ cực kỳ vui vẻ.
“Ngươi hưởng thụ những ngày tháng an nhàn đó. Chuẩn tinh thần , độ nửa tháng nữa chúng sẽ áp tiêu đến Dụ Châu, nếu may mắn sẽ trở về Tết Nguyên Đán, bằng …”
Sẽ đón Tết đường.
“Sư phụ, nhận tiêu ư?!”
“Ừm…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-382.html.]
Niềm vui sướng của Ngũ Thừa Phong lập tức tiêu biến vô ảnh.
Sáng hôm , hai sư đồ mặt tại Lê Gia Tiểu Thực đúng lúc cửa hàng khai trương. Lê Tường tiêu đầu Sài với vẻ mặt hớn hở, tinh thần phấn chấn, liên tiếp ăn hai chén sủi cảo, còn Ngũ Thừa Phong ủ rũ buồn rầu, khí sắc tiều tụy, chỉ ăn nửa chén thấy nuốt trôi.
Chẳng lẽ là vì giấc ngủ tròn giấc ư?
Lúc khách khứa trong cửa hàng dần trở nên đông đúc, nàng cũng tiện hỏi han , đành vội vàng ăn xong cơm sáng thu dọn vật dụng cùng nương khỏi cửa tiệm.
Hai rời khỏi cửa hàng thấy tiêu đầu Sài và Ngũ Thừa Phong đ.á.n.h một chiếc xe ngựa tới.
“Tương nha đầu, lên xe .”
Lê Tường ngỡ ngàng .
“Không là đường thủy ? Cỗ xe ngựa từ mà ?”
Tiêu đầu Sài vốn việc mà để danh tiếng, liền tức khắc giải thích: “Đi đường thủy tuy nhanh hơn chút ít, nhưng khi xuống bè trúc còn bộ một đoạn đường dài mới tới chân núi. Chẳng bằng xe ngựa mà thẳng tiến đến chân núi, đỡ mất công nhọc sức. Vả , cỗ xe ư? Là tiểu tử Ngũ Thừa Phong đây cứ một mực kéo tìm tiêu cục mượn đó.”
Ngũ Thừa Phong: “……”
Rõ ràng bảo ngươi đừng lắm lời .
Quan thị liếc nữ nhi một cái, mỉm hiền hậu vịn tay tứ nhiếp tử bước lên xe ngựa. Nương lên , Lê Tường tự nhiên cũng theo .
“Tứ ca, ngủ ngon giấc chăng?”
“A? Không hề.”
Ngũ Thừa Phong vẫn kịp phản ứng .
Tiêu đầu Sài đ.á.n.h xe ngựa đồ của giải thích: “Hắn ? Chẳng ngủ ngon , mà là trong lòng chất chứa tâm sự đấy.”
Dứt lời, tiêu đầu Sài cũng “tiện miệng” nhắc tới chuyến áp tiêu nửa tháng nữa của bọn họ.
“Có thể trở về năm mới ?”
Trong lòng Lê Tường cũng chợt dâng lên nỗi sầu muộn.
---