Tiếng pháo trúc nổ vang ngớt, rộn ràng cả một góc phố, thu hút ít đường dừng chân ghé xem náo nhiệt. Vài vị khách nhân từng dùng bữa tại Lê Gia Tiểu Thực, tình cờ ngang qua chốn , khi ngước tấm bảng hiệu mới tinh treo tửu lầu, đều khỏi dấy lên chút nghi hoặc trong lòng.
“Lê Ký Tửu Lầu? Tửu lâu liệu mối liên hệ nào với tiệm Lê gia phía bên chăng?”
“Chà, mấy ngày nay , hai vị đài từng ghé qua Lê Gia Tiểu Thực chăng? Tiệm của sớm đóng cửa từ lâu . Quán tửu lầu , chính là Lê Gia Tiểu Thực năm xưa đó mà.”
“A, hóa là Lê Gia Tiểu Thực ư?! Nếu , chúng nhất định nếm thử hương vị xem . Hôm nay khai trương, chắc chắn sẽ chiết khấu nửa giá đó!”
Mấy ngày qua, Lê Gia Tiểu Thực đóng cửa, khiến chúng đành tìm tới mấy quán khác, nhưng ở nơi nào cũng , bàn ăn thì nhỏ bé, chen chúc, thực khách ăn uống cũng muôn hình vạn trạng, đủ hạng đều . Nếu vì bụng cồn cào, e là chúng chẳng thèm đặt chân mấy quán tầm thường đó .
Hiện tại thì , Lê Gia Tiểu Thực dọn tới tửu lầu, tới vị trí rộng rãi hơn nhiều, chỉ nhắc tới cấp bậc thôi, hiển nhiên cũng cao cấp hơn bội phần.
“Đi mau, mau, chúng nhanh chóng xem món ăn gì mới !”
Dứt lời, đám lập tức ùa chính sảnh.
Chưởng quầy Miêu đến mức nếp nhăn mặt cũng tăng thêm vài tầng.
“Khách quan mấy ?”
“Khách quan dùng món gì ?”
“Kính mời khách quan bên trong!”
Hắn và bốn tiểu nhị khác đều tập trung ngoài cửa đón khách.
Lê Giang vốn nhiệm vụ đón tiếp khách nhân ở cửa hàng cũ, hiện tại cũng vẫn đảm nhiệm công việc .
Thế là ngày khai trương, tửu lầu nhà vốn bốn tiểu nhị chạy bàn, nay thêm hai nữa là sáu .
Tiểu nhị đông đảo nhưng quầy thu ngân chỉ một kế toán đảm nhiệm, trong lòng y chút lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-410.html.]
“Quá tuyệt vời, Lê Ký Tửu Lầu thật nhiều thẻ bài món ăn!”
Tất cả trong chính sảnh đều gật đầu đồng tình.
“Trước ở những tửu lầu khác, đều qua , ngó quanh quẩn cũng chỉ bấy nhiêu món, tìm mãi bức tường cũng chẳng thấy nổi hai món mới lạ nào. Nay thì , cả bức tường chỉ hai món là từng nếm qua……”
Nhìn bao đồ ăn mới lạ, bọn họ chỉ hận thể gọi hết lên bàn để nếm thử một phen, đáng tiếc bụng chẳng thể chứa chất nhiều đến thế.
“Tiểu nhị, cho một phần bánh bao thủy tinh và bánh bao thịt!”
Đây là vị khách nhân lúc thường xuyên đến lâu ăn bánh bao.
Đôi mắt vẫn chăm chú đ.á.n.h giá khu vực thẻ bài những món ăn từ bột mì, món khiến y cảm thấy hứng thú nhất chính là bánh bao thủy tinh.
“Ta thấy thủy tinh vài , trong suốt, long lanh, xa hoa, lộng lẫy. Bánh bao thủy tinh ư? Đặt tên như là ý gì? Chẳng lẽ cho thủy tinh bánh bao?”
Mọi vang.
“Sao thể? Một viên thủy tinh đều thể mua mấy trăm lồng bánh bao thủy tinh, ông chủ nhà dễ khờ dại đến .”
Nói tới ông chủ, đều hướng ánh mắt qua Lê Trạch đang ở cửa đón khách. Sau đó bọn họ nhỏ giọng kể mấy tin đồn từng thấy trong thời gian .
Chẳng cần họ đang chuyện gì suy nghĩ , chỉ cần họ bước tửu lầu, họ chọn món ăn là đủ. Người tìm tới ủng hộ , nhà sẽ phục vụ họ thật chu đáo.
Rất nhanh đó A Bố mang hai lồng bánh bao cùng một ấm nhỏ chính sảnh.
“Bàn ba, bánh bao thủy tinh và bánh bao thịt của ngài xong! Còn nữa, đây là thức uống miễn phí hôm nay của bổn tiệm, mang danh sữa đậu nành. Thức uống kết hợp với bánh bao càng thêm mỹ vị, kính mời ngài dùng từ từ.”
Khách nhân bàn ba ngẩn , ấm y pha theo lẽ thường, giờ phút chẳng cần dùng tới nữa.
---