Tiểu Cô Nương Nông Gia - Chương 414

Cập nhật lúc: 2025-11-08 07:31:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kim Chính Hiên thầm nghĩ trong lòng, những kết giao với nàng chẳng qua là vì mưu cầu lợi lộc.

 

“Đại ca, chớ những lời như thế. Tiểu thực lòng yêu mến , là tiểu thư Kim gia mà vẻ . Nàng quan tâm với tư cách là đại tẩu của nàng. Cả nhà họ đều đối đãi vô cùng ân cần với . Trước đây từng mời họ đến phủ chúng , nhưng họ nhất quyết từ chối. A Trạch cũng từng nhận của một đồng bạc nào.”

 

Kim Vân Châu dứt lời, thấy phụ sa sầm nét mặt, nàng lập tức tiến lên kéo tay áo mà nũng nịu: “Ấy cha ơi! Nữ nhi chẳng đang sống ? Vì lẽ gì vẫn còn phiền lòng? Nếu để mẫu phu quân thấy, tưởng rằng nhà ý khinh ghét họ thì ? Phụ , kẻ thiển cận như thế, ?”

 

“Hừ!”

 

“Phụ … Người đừng giận dỗi nữa mà. Ta hẳn vẫn còn giận vì chịu báo tin về nhà. Ta chỉ sợ lo lắng mà thôi. Ta đợi nơi định mới tin cho gia đình. Hôm nay tửu lâu khai trương, định bụng ngày mai sẽ báo tin về nhà. Chẳng ngờ phụ và đại ca thương yêu đến , hai đích tới đây .”

 

Kim Vân Châu tỏ vô cùng ân cần, chốc lát thì rót , chốc lát chạy đến đ.ấ.m lưng cho phụ , ngừng buông lời ngon ngọt, khiến cho Kim lão gia nhịn lén bật .

 

“Được , , cần mấy việc đó nữa, mau xuống nghỉ ngơi chốc lát .”

 

Kim Chính Hiên khẽ lắc đầu.

 

“Phụ ơi, dọc đường cứ nổi cơn thịnh nộ, cứ ngỡ gặp mặt sẽ răn dạy nàng vài câu, chẳng ngờ Vân Châu chỉ dăm ba câu khiến oán khí trong lòng tan biến hết .”

 

Phụ của quả là thiếu kiên quyết.

 

Kim lão gia trừng mắt nhi tử. Người đang định cất lời, chợt thấy tiếng bước chân dồn dập vọng đến.

 

“Nhạc phụ, đại ca, vì hai vị đến mà báo cho một lời? Nếu tin, tất sẽ đón tiếp hai vị.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-414.html.]

Lê Trạch vẫn như khi ở bên gia đình họ, nụ môi vẫn ung dung, phóng khoáng, chẳng hề mang chút tự ti nào, dù trải qua biến cố trọng đại.

 

Kim Chính Hiên âm thầm gật đầu, vô cùng hài lòng với tâm khí của vị phu .

 

“Hoài Chi, sai . Xảy chuyện trọng đại như , đáng lẽ nên báo cho chúng sớm một chút. Rõ ràng là chuyện trong nhà, tin từ miệng kẻ ngoài. Kẻ tưởng giữa chúng điều xích mích.”

 

“À? Nhạc phụ nhận tin tức ?”

 

Lê Trạch thê tử, thấy nét mặt nàng chút chột , liền hiểu rõ chuyện.

 

“Chuyện quả là do sơ suất, đại ca . Về nếu bất kỳ sự tình gì, nhất định sẽ báo cho hai vị.”

 

Thấy cảnh tượng , hai phụ tử Kim gia thấu tỏ chuyện. Hóa nữ nhi của họ mới là chủ ý giấu giếm sự việc.

 

Dẫu rõ, song họ cũng đành bó tay, chẳng thể đ.á.n.h đòn trách mắng, chỉ còn cách thuận theo lẽ thường mà .

 

“Được , thôi nhắc chuyện nữa. Ta thấy cảnh sống hiện tại của hai đứa cũng coi như , trong lòng yên tâm hơn nhiều. Chốc nữa, sẽ xuống thăm hỏi thông gia một phen.”

 

Kim Vân Châu vui vẻ gật đầu liên tục, nàng mà, chỉ cần khuyên giải phụ nguôi giận, chính là bậc phụ minh bạch đạo lý nhất.

 

“Phụ , hôm nay tửu lầu khai trương, cha con đều đang bận rộn cả. Người và đại ca hãy nghỉ ngơi tại đây một lát, chờ thêm chút nữa chúng sẽ cùng .”

 

Kim gia phụ tử cũng hề ý kiến gì, bởi lúc hai họ cũng trò chuyện với Kim Vân Châu thêm đôi chút.

 

---

Loading...