Sau đó, nàng vội vàng giới thiệu từng món cho hai vị: “Đây là thịt tẩm bột chiên giòn, là cá hầm cay, đây là bánh cá chiên áp chảo, là sườn xào rau củ, còn đây là thịt xào thập cẩm……”
Đều là những món mà nàng vô cùng yêu thích!
Chỉ giới thiệu mấy câu thôi mà nước miếng nàng ứa , thể ngừng .
“Tài nghệ của tiểu cao siêu vô cùng đấy, phụ , đại ca, hai vị nếm thử xem.”
Nàng ân cần dùng đũa gắp một miếng sườn bỏ bát phụ .
Trước nàng chỉ mỗi món xương sườn hầm canh, nhưng từ khi tiểu nấu cho ăn, nàng mới hóa xương sườn còn thể xào rau củ, và bao nhiêu món ăn nàng từng tới nữa.
Quả thật là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
“Phụ , ăn ngon ?”
Sắc mặt Kim lão gia đầy phức tạp gật gật đầu, đó c.ắ.n thêm một miếng sườn nữa.
Nãy giờ nữ nhi nhà ngớt lời ca tụng tài nghệ của tiểu nha đầu Lê gia cực kỳ giỏi, chỉ cho rằng cùng lắm cũng chỉ giỏi hơn đầu bếp bên ngoài một chút thôi, nào ngờ……
Quả thật là đại kinh hỉ!
Chẳng món sườn xào chế biến thế nào, chỉ thấy bên ngoài một lớp tiêu mỏng tang, mềm mại như xương sườn hầm canh vẫn thường ăn, thế nhưng món sườn thơm ngào ngạt đến kinh ngạc, thậm chí còn lấn át cả vị ngon của xương sườn hầm canh.
Trong mùi hương quyến rũ lòng còn mang thêm một chút tê cay, đích thị là một món ăn cực kỳ thích hợp với những háu ăn cay như .
Khó trách nữ nhi vô cùng kén ăn liên tục nhắc tới tiểu . là tay nghề của tiểu nha đầu quả tầm thường. Với tài nghệ bậc , chẳng bao lâu nữa tửu lầu của bọn họ cũng sẽ khẳng định danh tiếng trong thành An Lăng.
Hắn nhi tử, thấy nhi tử cũng đang , rõ ràng là hai phụ tử nhà bọn họ cùng suy nghĩ với .
Lê gia nào kém cỏi như bọn từng suy đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-416.html.]
“Mau dùng bữa , để nguội sẽ mất hết mỹ vị.”
“Được .”
Hai phụ tử Kim gia tạm thời gạt hết suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu sang một bên, bọn họ chuyên chú nếm thử đồ ăn bàn, mà càng ăn càng kinh ngạc vô ngần.
Thịt nạc thể chiên lên như mà tuyệt nhiên hề khô ráp? Cá lát cũng thể trơn mềm đến thế, quả thực là tan chảy nơi đầu lưỡi!
Vì Bình Châu một đầu bếp tài hoa đến thế!
Chẳng hiểu vì lẽ gì Kim lão gia một loại suy nghĩ rằng cả nửa đời sống lay lắt bằng rau cỏ.
Nhìn một bàn đồ ăn xem, thơm cay, đích thị đây mới là thức ăn chứ! Thậm chí ăn xong vẫn còn dư vị kéo dài bất tận.
Giờ đây còn đang thưởng thức, nghĩ đến ngày trở về mà lòng thấy phiền muộn.
Tại Bình Châu một đầu bếp như ?
“Ợ……”
Kim lão gia khẽ ợ một tiếng, quyến luyến chẳng rời, đành buông đôi đũa tay. Năm món thịnh soạn đầy ắp một bàn, thế mà hai phụ tử chén sạch còn sót chút gì.
Dù no bụng, cũng đành chịu đói, chẳng còn gì để dùng bữa nữa. May mắn , món cá hầm ớt đủ loại phụ liệu điểm xuyết, qua đến nỗi trống rỗng. Bằng , e rằng mất mặt nhạc gia .
Rất nhanh đó, chưởng quầy Miêu dẫn lên dọn dẹp chén đũa.
Hắn đang cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Ban nãy, còn định mang những món ngon nhất của tửu lâu dâng lên cho hai vị.
Kết quả lên lầu chạm mặt chủ nhân, cho hai vị khách lầu chính là nhạc gia của đối phương. Hiểu rõ phận, nào dám ý niệm riêng, chỉ đành thành thật dâng lên vài món thức ăn thông thường.
Nghe đồn Kim gia là phú thương bậc nhất Bình Châu, gia tài đồ sộ hơn cả Liễu gia nhiều.
---