Nghe câu chuyện bên trong khá hòa hoãn, liền bước thẳng .
“Phụ , nương!”
Lê Trạch thấy ba tiến , vội vàng dậy mời phụ mẫu cùng an tọa.
lúc định giới thiệu, Kim lão gia mặt mày hớn hở, tiến tới ân cần chào hỏi phu thê Lê Giang tiên.
“Thông gia phu phụ, lão phu đến quá đường đột, thật sự hôm nay quý phủ khai trương, quấy rầy .”
“Không dám dám, Kim lão gia, ngài giá lâm, chúng vui mừng còn chẳng kịp, dám là quấy rầy chứ.”
Lê Giang thuận miệng xưng một tiếng Kim lão gia, song dứt lời, thấy . Khi còn đang ngượng ngùng, Kim lão gia bất ngờ vỗ nhẹ lên vai .
“Ai nha! Chúng là thông gia, hà cớ gì cứ gọi lão gia lão gia , thật xa cách. Lão phu Hoài Chi năm nay ngoại tứ tuần, lớn hơn vài tuổi. Chi bằng về cứ gọi là Lê lão , còn xưng là Kim đại ca, chăng?”
Chỉ trong khoảnh khắc đó, mối quan hệ giữa hai cận hơn ít. Kim lão gia còn vui vẻ kéo Lê Giang ngay cạnh . Bấy giờ, ánh mắt ông mới chuyển hướng, về phía tiểu cô nương cạnh Quan phu nhân.
Nàng còn quá nhỏ, chỉ mười bốn tuổi xuân thì, khuôn mặt đáng yêu khôn tả, tết đôi b.í.m tóc hai bên, thoạt toát lên vẻ thanh tú, linh hoạt.
“Đây ắt hẳn là Lê Tường tiểu nha đầu, vị dâng lên cho lão phu một bữa tiệc mỹ vị trong ngày hôm nay chăng?”
Lê Tường mỉm khẽ gật đầu, đoan trang cất tiếng gọi ông một tiếng Kim bá bá.
Kim lão gia thầm kinh ngạc, song gương mặt phúc hậu chẳng chút lộ vẻ. Ông vẫn nở nụ vô cùng hiền hòa.
“Tường nha đầu quả là tài nghệ siêu quần, tay nghề còn vượt xa đầu bếp danh tiếng tại Bình Châu . Được dùng bữa tại đây một , giờ lão phu bắt đầu cảm thấy phiền muộn, e rằng khi hồi phủ, tìm món ngon do Tường nha đầu đích trù liệu đây?”
“Vậy phụ đừng về nữa! Dù việc ăn trong nhà đại ca đảm đương .”
Kim Vân Châu mở miệng khiến bàn bật .
Kim Chính Hiên khẽ gõ lên đầu nàng, : “Muội đang ý định ca ca mệt c.h.ế.t đó ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-418.html.]
“Ca ca lợi hại như thế, khẳng định sẽ mệt mỏi .”
Kim Vân Châu khéo léo phụ họa, giúp Lê Tường bày biện chén đũa cho bàn.
“Mời chư vị dùng bữa! Hôm nay trời trở lạnh hơn , nếu dùng bữa nhanh, e rằng lát nữa thức ăn sẽ nguội mất.”
Có nàng ở đây khuấy động bầu khí, Kim lão gia cũng hết lòng phối hợp, tạo điều kiện cho nữ nhi nhà , khiến buổi gặp mặt đầu tiên của hai gia tộc trở nên ấm áp, hài hòa lạ thường.
Điều khiến Lê Tường thỏa lòng nhất chính là cha con nhà họ Kim hề ghét bỏ đại ca nàng dù phận đổi khác, thêm, còn hết mực kính trọng song của nàng.
Như thế cũng đủ.
Bữa cơm tối nay, khách chủ đều vui vẻ hài lòng. Dùng bữa xong xuôi, cha con họ Kim liền theo vợ chồng Kim Vân Châu trở về chốn tư dinh của .
Dẫu tửu lầu cũng chẳng khách điếm, còn phòng trống cho hai bọn họ nghỉ chân.
Sắp xếp thỏa chỗ nghỉ cho cha và đại ca, tâm trạng căng thẳng cả ngày trời như dây cung giương của Kim Vân Châu rốt cục cũng dịu xuống, lúc nàng mới cảm thấy đôi chút mỏi mệt.
“Kim Hoa, múc nước tới, rửa mặt.”
“Vâng……”
Kim Hoa khỏi, Lê Trạch xuống cạnh thê tử, đôi mắt tĩnh lặng nàng.
Kim Vân Châu vốn sợ nhất ánh mắt khi nàng như thế, trong lòng chột liền hỏi: “Sao ……”
Biết rõ còn cố hỏi.
Lê Trạch duỗi tay khẽ nhéo gương mặt mềm mại của thê tử, giờ phút nửa phần bực tức, nửa phần buồn .
“Ta nhớ khi mới dọn khỏi Liễu trạch, dặn nàng báo tin cho nhạc phụ đại nhân, rõ cặn kẽ chuyện, để tránh cho bận lòng mà.”
---