“Ta chỉ lỡ đãng mà thôi, cũng rõ khi mang thai, trí nhớ chẳng còn minh mẫn như xưa mà.”
Dù thế nào chăng nữa, Kim Vân Châu vẫn chịu thừa nhận là nàng cố tình .
“Cũng là kẻ nào lắm lời dám những lời mặt cha , thật đáng ghét!”
Kim Hoa đang bưng nước rửa mặt, bước tới cửa rõ mồn một những lời , đôi tay nàng run lên cầm cập, khiến nước trong chậu sánh ngoài non nửa.
Chung sống chủ tớ nhiều năm, hiển nhiên là Kim Vân Châu hiểu rõ tính nết của nàng.
“Kim Hoa, ngươi việc gạt .”
“Nô tỳ……”
Kim Hoa cẩn thận ngẩng đầu lén một cái, chột dám thẳng, cuối cùng hai chân nàng mềm nhũn, liền quỳ rạp xuống đất.
“Tiểu thư! Kim Hoa tội ! Nô tỳ nên giấu ngài lén lút báo tin cho đại thiếu gia, nô tỳ tuyệt đối dám nữa! Nô tỳ chỉ là lo lắng cho ngài mà thôi.”
“Cái gì?!” Kim Vân Châu vỗ mạnh lên bàn một tiếng, lửa giận bỗng chốc bùng lên ngùn ngụt trong lòng nàng.
Cần rằng, Kim Hoa chính là tâm phúc cận, là nha hồi môn của Kim Vân Châu. Vậy mà nàng vẫn dám truyền tin cho gia đình đẻ, dù rõ Kim Vân Châu chẳng hề mong điều đó.
Nếu thẳng , hành động của Kim Hoa chẳng khác nào phản bội chủ nhân của .
“Được lắm, lắm! Ngươi đúng là một nha đầu chủ kiến riêng.” Thanh âm của Kim Vân Châu chợt trở nên lạnh lẽo thấu xương.
“Nếu thế, cha của và trở về Kim gia, ngươi cứ theo bọn họ về .”
“Tiểu thư!!”
Kim Hoa sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, liền vội vàng ném cái chậu trong tay xuống, một đường quỳ lết đến bên cạnh Kim Vân Châu.
“Tiểu thư! Nô tỳ tội ! Nô tỳ trở về Bình Châu, nô tỳ chỉ mong hầu hạ bên cạnh ngài thôi!”
Nàng đoán tiểu thư sẽ tức giận, nhưng ngờ tiểu thư giận dữ đến nông nỗi .
Ngay khi tiểu thư nàng trở về Bình Châu, Kim Hoa đó tuyệt nhiên là một câu giận dỗi bâng quơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-419.html.]
Khi Kim Hoa tưởng tượng đến cuộc sống khi trở Bình Châu, nàng liền hoảng hốt luống cuống tay chân.
“Tiểu thư, nô tỳ chỉ là ý mà thôi. Vả bao tiểu thương lui tới thành An Lăng và Bình Châu như , sớm muộn gì lão gia và cũng sẽ chuyện thôi.”
Bất kể Kim Hoa giải thích thế nào nữa, Kim Vân Châu vẫn thất vọng khép chặt đôi mắt.
Kim Hoa liên tục tội, nhưng lời lẽ thốt vẫn đầy vẻ ngụy biện theo bản năng.
Nàng nha theo hầu Kim Vân Châu bao năm, cớ tiểu thư chẳng sớm nhận Kim Hoa mang trong thói ?
“Điều lệ đầu tiên của nô tài Kim gia là gì? Ngươi còn nhớ ?”
Kim Hoa sửng sốt một chút lắp bắp .
“Không , , tuyệt đối phản bội chủ nhân! Song, nô tỳ hề phản bội chủ nhân! Tiểu thư, nô tỳ chỉ vì thương xót mà thôi.”
Kim Vân Châu vẫy vẫy tay bảo nàng lui ngoài.
“Ta chẳng phí lời vô ích với ngươi, lui ngoài . Gọi Kim Thư hầu hạ.”
Kim Hoa vẫn thêm gì đó, nhưng nhận thấy sắc mặt tiểu thư trầm xuống, nàng đành ngậm miệng lui gót ngoài, gọi Kim Thư bước .
Trong suốt quá trình , Lê Trạch nhất mực giữ im lặng. Kim Hoa là tỳ nữ của Vân Châu, xử trí nàng thế nào, đó là quyền của thê tử .
Mặc dù tán đồng việc Kim Hoa che giấu các vị nhạc phụ của thê tử, song nàng thật sự nên lấy cớ vì cho thê tử mà trái mệnh lệnh của chủ nhân .
“Xin nàng bớt giận, đừng để tổn hại thể.”
Kim Vân Châu gật gật đầu. Nàng chờ Kim Thư bước rửa mặt cho , đó lên giường ôm gối, nhanh chóng chìm giấc ngủ mệt nhoài.
Lê Trạch: “……”
Giờ đây, còn chẳng bằng cả chiếc gối .
Suốt một đêm, chẳng ai với ai lời nào.
Rạng sáng hôm , tửu lâu bắt đầu tấp nập. Chỉ là, lúc Lê Tường chẳng còn bận tâm đến chuyện cơm nước cho vị t.h.a.i p.h.ụ nữa.
---