Hiển nhiên lời lẽ của lão trọng lượng, chỉ điều giờ phút bụng chủ nhân đang hừng hực lửa giận, đối phương căn bản chẳng còn tâm tình mà bận tâm đến những suy nghĩ của họ.
“Ta cần các ngươi việc gì khuất tất , chỉ các ngươi thất thố mặt Lý đại nhân . Ta mặc kệ, các ngươi nhất định cho món cháo Bát Bảo giống như đúc một khuôn với cháo của Cẩm Thực Đường. Qua hai ngày sẽ đến xem thành quả, nếu mồng tám tháng chạp năm còn như , đừng trách trừ bổng lộc của các ngươi!”
“Ngươi!”
Phần lớn đám trù sư ở đây đều mời về với giá cao, thời hạn khế ước cũng cực kỳ dài, trắng , khi ký khế ước bọn họ chẳng khác gì gia bộc.
Bởi , bọn họ giận chủ nhân cũng dám gì, chỉ thể lén lút mắng thầm vài câu vội vàng nghiên cứu cháo Bát Bảo của Cẩm Thực Đường.
Đại chưởng quầy theo phía chủ nhân từ từ bước lên lầu.
“Lão Đinh , phái hỏi thăm , đó là cháo Bát Bảo của Cẩm Thực Đường đều do Lê Tường nha đầu .”
“Lại là nữ nhân ?!”
Đại chưởng quầy nhíu mày, cảm thấy chút khó bề ứng phó.
“Chủ nhân, nữ nhân thể chiêu mộ , nàng cùng trưởng của nàng hợp tác mở một nhà Lê Ký tửu lầu ngay ngoại thành. Nghe việc ăn vô cùng hưng thịnh.”
Làm gì kẻ nào cam lòng từ bỏ chức vị chủ quán để tới Đông Hoa một trù sư bình thường?
“Không thể chiêu mộ thì cứ tùy cơ mà hành động, tóm để kẻ đó ngáng đường Đông Hoa chúng .”
“Ta hiểu……”
Bận rộn suốt buổi sáng, Lê Tường tất gần hết việc cần . Đợi đến chiều, kỳ thực chẳng còn việc gì cần nàng nhúng tay nữa, lúc lẽ nàng nên tửu lầu, nhưng nàng nghĩ mấy khi một chuyến ngoài, vài việc cần xử lý. Vì , nàng lập tức tận dụng thời gian để giải quyết việc riêng của .
Buổi sáng khi nàng cửa, cũng mang theo những vật cần dùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-437.html.]
“Yến Túc, ngươi về tửu lầu giúp đỡ việc buôn bán , tới phường may của tỷ tỷ ngươi một chuyến, nếu mau, chừng một hai canh giờ sẽ về.”
“Sư phụ may xiêm y ?”
“Ngươi cứ lời mà trở về, những điều nên hỏi thì chớ nên tò mò.”
Lê Tường nghĩ đến việc nàng sắp sửa mà gương mặt khẽ ửng hồng. Nàng tạm biệt Yến Túc, trực tiếp bè tre xuôi dòng đến tiệm vải phía bên để gặp Yến Khoa.
Thuở , khi Yến Túc còn nhận nàng sư phụ, mẫu và nàng từng ghé qua tiệm vải để mua sắm.
Giờ đây, mối quan hệ giữa nàng và Yến Túc thêm một bậc thiết, tự nhiên hai nhà càng thêm phần gắn bó. Sau đó, y phục của Lê gia, từ kẻ , đều đặt may tại tiệm vải của Yến Khoa, kể cả những chiếc gối đầu nhỏ xinh dành cho đại tẩu của nàng.
“Yến Khoa tỷ tỷ!”
“Ôi, A Tường đó ? Hôm nay nhã hứng ghé qua đây ?”
Yến Khoa tươi rạng rỡ đón. Lúc , phu quân của nàng là Chu Văn Tài cũng đang ở trong tiệm, là một nam nhân tính tình thật thà chất phác.
Vừa Lê Tường việc cần tìm Yến Khoa, liền ngừng tay cắt vải, bước ngoài tiếp đón khách, để thê tử dẫn Lê Tường buồng trong.
Nơi buồng trong là chốn để cắt may, thêu thùa và cho khách nhân thử y phục, gian nơi đây cũng khá rộng rãi.
“Yến Khoa tỷ, mấy hôm nhờ tỷ bao gối đầu, xong ạ?”
“Còn thiếu một chút nữa thôi. Chẳng còn dặn A Túc mang loại lông nhung tới nhờ may ?”
Lê Tường vỗ nhẹ tay nải của : “Muội tự mang tới đây.”
Dứt lời, nàng lấy những sợi lông nhung vịt sạch sẽ, Yến Khoa nhét chúng bên trong vỏ gối, đó khâu thật tỉ mỉ.
---