“Ngươi thu phí bảo hộ thì chờ buổi chiều hãy vãn lai nhé?”
“Nha, còn khá thức thời, điều mà nộp tiền bảo hộ.”
Lạc Trạch khẩy, đó tiến đến phía sạp, hạ xổm xuống mặt Quan lão đại hỏi: “Có ngươi còn một tên là Quan Phúc ?”
“Phải, , chính là Quan Phúc! Chẳng lẽ gây chuyện gì ? Tiểu , ngươi cứ việc mà tìm . Hắn phân gia với chúng , ngày thường đều chẳng qua gì nữa!”
Quan lão đại lập tức phủi sạch liên can.
“Gây chuyện thì gây chuyện, chỉ là lòng tiểu nữ tử nhà ngươi, gần đây đang bàn tính chuyện hôn sự đó. Ngươi đại bá mà chẳng lấy chút tỏ bày ?”
“Đính hôn?!”
Quan lão đại nghĩ tới mối hôn sự mà thê tử nhà lão đang thương lượng để gán cho Thúy Nhi, cảm thấy lòng rối bời, hoa mắt chóng mặt.
Lão nhị dám tác hợp cho nha đầu định , còn định với tên du côn vô ngay mắt ư?
“Làm … đột ngột đến thế? Trong nhà chúng chẳng nhận chút tin tức nào hết.”
“Bởi vì khiêm tốn nha.”
Lạc Trạch thấy Quan lão đại trong lòng bất an, chẳng dám thẳng ánh mắt , liền chuyển sang bên , chằm chằm đối phương.
“Đại bá Quan gia ơi, tính vốn thích ăn cơm mềm, ngày thường chẳng công việc đàng hoàng nào để . Vốn còn đang sầu não, khi thành với Thúy Nhi , lấy gì nuôi gia đình, cũng chẳng nên nghề gì. trùng hợp quá, thấy tay nghề của ngươi, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng vơi bớt.”
Quan lão đại giật kinh hãi, tên rốt cuộc ý gì đây?! Muốn khi hai đứa chúng thành thì đại phòng nhà lão nuôi dưỡng hai đứa chúng ? Hừ!
“Tiểu , e là ngươi rõ, đại phòng chúng sớm phân gia với nhị phòng. Song, ngươi cứ yên tâm, nha đầu Thúy Nhi cực kỳ chăm chỉ, hiển nhiên thể nuôi sống ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-450.html.]
“Ngươi sai chút nào, Thúy Nhi cực kỳ chăm chỉ. Ta đây ư? Nửa đời của xem trông cậy Quan gia . Đại bá, xin lấy mấy chiếc chén , coi như lễ vật đính ước của đôi .”
“……”
Quan lão đại đau xót khôn nguôi, tựa hồ trái tim rỉ máu, bán nổi món nào, kẻ khác lấy mất vài món. Lão vốn tính lười biếng, tốn ít thời gian mới mấy chiếc chén ! Thằng nhãi ranh chỉ dăm ba câu lấy vài cái !
Phải mất một hồi lâu , lão mới hồn vội vàng hỏi han những xung quanh một lượt.
“Ngươi ư? Kẻ du côn khét tiếng cả trấn đó, gặp thì thôi, một khi gặp nhất định sẽ đòi tiền. Nếu cho bọn chúng sẽ đủ trò sạp hàng của ngươi, quấy phá cho đến khi ngươi chẳng ăn gì mới thôi. Trước chúng biến mất một dạo, là theo một gã thổ phỉ nào đó ngoài ăn, cũng g.i.ế.c quan phủ bắt giữ . Quan chưởng quỹ , gần đây ngươi nên cẩn trọng đôi chút.”
Quan lão đại: “……”
Trời đất ơi, rốt cuộc thì nhà lão nhị rước về cái của nợ gì chứ?!
Chẳng , tuyệt nhiên chẳng thể dính dáng chút gì tới nhà bọn họ.
Khi Quan lão đại thu dọn xong sạp hàng trở về, đặt chân sân trông thấy thê tử tươi hớn hở tiễn một bà mối ngoài.
Đây chính là bà mối Vương nức tiếng ở trấn , vẫn thường lui tới các thôn quanh đây.
Hắn cũng từng gặp vị Vương bà ít , ngay cả hôn sự của nhi tử nhà cũng đều nhờ cậy bà mai mối.
“Trượng phu, thu sạp về sớm thế ?”
Có ngoài ở đó, Quan lão đại chẳng thêm lời nào, chỉ khẽ gật đầu khiêng gánh đồ đạc của trong nhà.
“Chuyện gì mà kỳ quái đến thế?”
Chu thị đưa mắt vài lượt mới hồn.
---