Tiểu Cô Nương Nông Gia - Chương 455

Cập nhật lúc: 2025-11-08 07:42:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu thị phiền muộn khôn nguôi, bà đang định la lối lóc thì thấy sắc mặt trượng phu cực kỳ khó coi.

 

Tuy ngày thường bà thể ngang ngược lấn lướt trượng phu nhà , nhưng khi phu quân nghiêm mặt , bà cũng chẳng dám quá mức càn.

 

chỉ thuận miệng thốt chuyện thưa kiện với nha môn, thật, bà cũng nào dám thật sự báo quan, đành mượn cớ mà sang kéo nhi tức nhà phòng bếp.

 

“Há chẳng hơn ? Về chúng chính là một nhà, nên mất hòa khí.”

 

Lạc Trạch hì hì, gác một chân lên, dựa lưng tường, thi thoảng còn ngâm nga vài khúc ca, trông vô cùng ung dung, tự tại.

 

Trúc Thất và Nhị Sinh phụ trách giữ vẻ mặt lạnh như tiền, mặt cả hai luôn thường trực vẻ hung hãn, dữ tợn.

 

Khiến cho Quan lão phu nhân bước nhà, còn tưởng nhầm cửa.

 

“Lão đại, bọn họ là ai...?”

 

“Bọn họ, bọn họ là…”

 

Quan lão đại thấy nương , chẳng khác nào thấy chỗ dựa vững chắc, bước tới bên nương , lặng lẽ vài câu. Trên mặt lão phu nhân lập tức tràn ngập vẻ xót xa.

 

tự tay bắt mấy con gà từ khi còn bé, khó nhọc lắm mới nuôi chúng lớn chừng , vốn định để dành cho tức phụ của A Thành dùng khi ở cữ. Hiện tại bỗng nhiên mất trắng cả hai con.

 

“Tiểu tử ngươi họ Lạc ? Ngươi ngươi và Thúy Nhi sắp đính hôn, nhưng một ngươi thì đủ chứng, chờ lão nhị trở về với mới xong. Chi bằng, hãy đợi khi hôn sự giữa ngươi và Thúy Nhi định đoạt rõ ràng hẵng tới cửa cũng muộn. Lão đại, tiễn khách!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-455.html.]

Quan lão đại chỉ chờ những lời , xong lập tức lấy tự tin. Hắn vội đầu sang Lạc Trạch.

 

“Đại bá gì? Gà còn ăn mà, thể rời ? Nãi nãi của Thúy Nhi, vẻ sốt ruột. Tuy lý lẽ, nhưng đây chẳng , ha ha ha ha ha…”

 

Lạc Trạch vẫn luôn giữ cái vẻ bất cần, hờ hững : "Ta chẳng cần ngươi gì, chỉ đây nhất quyết rời ."

 

Trước tình cảnh đó, nhà họ Quan chẳng dám lớn tiếng, sợ láng giềng thấy kéo đến xem náo nhiệt. Càng dám tay đ.á.n.h , bởi đối diện là ba tên côn đồ ngang tàng, còn bên nhà tuy hai nam nhân nhưng một già yếu, một thì thể gầy gò, căn bản đối thủ của bọn chúng.

 

Quan lão bà tử giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng chẳng dám phát tiết, cứ thế nghẹn ứ nơi cổ họng.

 

Chẳng bao lâu , gà hầm chín. Chu thị cố ý lấy chén đũa cho ba Lạc Trạch. Bởi , liền thản nhiên lấy luôn của Quan lão đại, đó gắp hai chiếc đùi gà to béo cho Trúc Thất và Nhị Sinh. Bản thì tự múc đầy một bát thịt, cứ thế mà đ.á.n.h chén ngon lành.

 

Người nhà họ Quan từng thấy kẻ nào trơ trẽn hơn trong chính gia đình , bởi , đám bất chấp nỗi xót xa vì miếng ăn, thi xông lên cướp canh gà húp lấy húp để.

 

Đáng tiếc , cướp đoạt đồ ăn chính là môn sở trường của Trúc Thất và Nhị Sinh. Hai kẻ rèn luyện tài nghệ từ thuở nhỏ, đừng hòng kẻ nào thể giật từ tay bọn chúng. Dù đến hai con gà, song nhà họ Quan chỉ kịp nếm vài miếng trơ đáy nồi.

 

Tức phụ của A Thành lập tức tủi òa nức nở tại chỗ. Chu thị cũng đau lòng đến thắt ruột gan. Càng chẳng cần đến Quan lão bà tử, sắc mặt của bà còn dài hơn cả mặt ngựa, trông đến là khó coi.

 

Đặc biệt là đó, khi Lạc Trạch vỗ vỗ cái m.ô.n.g lười biếng, nghỉ ngơi đôi chút, ăn xong cơm chiều mới chịu trở về, lúc chỉ hận thể vớ lấy đao mà đ.â.m c.h.ế.t ba tên .

 

"Tiểu tử họ Lạc, rốt cuộc ngươi gì?"

 

Lạc Trạch lười biếng nhắm mắt , ung dung đáp: "Ta chẳng gì khác. Chẳng qua các ngươi nhúng tay hôn sự của , để chẳng còn nơi nương tựa, thì chỉ đành đến ăn vạ tại quý phủ thôi."

 

---

Loading...