Bảy trăm năm mươi đồng bối còn , chia cho Trúc Thất và Nhị Sinh.
“Chúng phân phối theo lao động, các ngươi mới nhậm chức nửa tháng, bởi khoản tiền chia phần kém hơn họ. Sang năm, nếu siêng năng việc nghiêm túc, chắc chắn sẽ chia lợi tức hậu hĩnh hơn nhiều.”
Ai nấy đều kích động, siết chặt khoản tiền trong tay, đồng thanh đáp lời nàng.
Tửu lâu khai trương vỏn vẹn hơn hai tháng rưỡi mà bọn họ chia một khoản nhỏ. Nếu tròn một năm, e rằng tiền chia sẽ khiến họ mừng đến ngây dại chăng?
Chẳng ngờ ngày, cuộc đời họ rẽ sang một trang tươi sáng đến .
Một đám , ai nấy mặt mày hớn hở, ôm khoản hoa hồng chia mà trở về nhà.
Khương Mẫn cũng chẳng ngoại lệ, rời khỏi tửu lâu, y kìm mà rưng rưng lệ.
Học nghề bếp ngần năm, đây là đầu tiên y cầm trong tay một khoản lớn như , chắc hẳn tức phụ sẽ vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng nhi tử cũng thể theo bạn bè đồng trang lứa nhập học, thỏa nguyện khát khao sách bấy lâu.
Y còn là gã tiểu đầu bếp chỉ nấu vài món tầm thường, đủ sức nuôi sống gia đình trong mắt lũ hàng xóm nữa!
“Trân Nương! Nàng mau tới đây, xem thứ !”
“Chuyện gì ? Chẳng lẽ là sơn hào hải vị ?”
Trân Nương cho rằng trượng phu mang theo thức ăn thừa từ tửu lâu về, nàng mỉm tủm tỉm bước tới nhận lấy chiếc túi.
khi mở , ánh mắt nàng chạm tới thứ bên trong, hai chân mềm nhũn vì kinh hãi.
“Trượng phu, , , khoản tiền từ mà ?! Chẳng lẽ lấy từ tửu lâu ?!”
Nhiều ngân bối đến thế ư?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-465.html.]
Trân Nương nhớ hôm , nhi tử nhập học nàng mắng cho một trận, còn bảo gia đình giữ tiền để tu sửa phòng ốc. Kết quả là tiểu nhi sướt mướt chạy tìm phụ .
Chẳng lẽ trượng phu vì cho nhi tử nhập học mà quẫn bách đến mức bí quá hóa liều, đoạn tay trộm cắp tiền bạc tại tửu lâu ??
Thấy sắc mặt nàng phần tái nhợt, Khương Mẫn vội vàng trấn an: “Yên tâm , chuyện thất đức . Nàng còn nhớ sáng nay tặng nàng một niềm vui bất ngờ ? Chính là nó đó, hôm nay tửu lâu chúng chia hoa hồng!”
“Chia hoa hồng ư?!”
Trân Nương ngây ngốc những nén ngân bối trong túi tiền, nụ gương mặt nàng ngày càng rạng rỡ, đôi mắt ửng đỏ rưng rưng lệ.
Khương Mẫn thấu hiểu lòng nàng, y vội tiến lên ôm lấy tức phụ, cùng phòng xuống.
“Trước từng với nàng , lâu biến thành tửu lâu là một điều cực kỳ lành, mà chủ nhân cũng là một vô cùng nhân hậu. Khoản tiền mới chỉ là hoa hồng của hai tháng rưỡi việc thôi đó. Nàng xem, nhiều đến , sang năm tròn một năm, tiền chia sẽ còn lớn hơn bội phần. Ta chỉ cần chăm chỉ việc, chủ nhân ắt sẽ bạc đãi . Trân Nương, mấy năm nay nàng chịu bao ủy khuất, vì mà nàng đời chê . Ngày mai, sẽ trả hết khoản nợ cuối cùng cho phụ nàng, chúng cũng thể đón một năm mới an nhàn, sung túc. Chờ qua Tết, sẽ thuê tu sửa phòng ốc của chúng , và còn cho Viên Viên nhập học nữa.”
Có lẽ là tên , đứa hài tử đang nô đùa bên ngoài liền tức tốc chạy .
“Phụ , nương ? Vì hai đều ?”
“Chẳng , chỉ là hai mắt chúng cát bay mà thôi.”
Trân Nương vươn một tay ôm nhi tử lên đùi , khẽ nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nó.
“Chờ qua năm mới, Viên Viên của chúng thể nhập học , con vui ?”
“Thật ư?!”
Viên Viên trợn tròn mắt phụ mẫu, thấy hai đều gật đầu, nó liền hưng phấn nhảy từ đùi nương xuống, vui sướng chạy vòng quanh khắp nhà.
“Ta sách !!”
Nhìn nhi tử vui sướng khôn xiết, trong lòng phu thê Khương Mẫn cũng dâng lên niềm thỏa mãn từng . Cuộc đời … cuối cùng con của bọn họ cũng ngày ngẩng cao đầu.
---