Lần đầu tiên chứng kiến cả thế gian ngập tràn tuyết trắng, Ngũ Thừa Phong kinh ngạc khôn tả.
Hắn từng thế gian một cảnh đến nhường . Tuy là , song ảnh hưởng lớn đến thị lực, khiến đường cảm thấy vô cùng bất tiện.
Đi một đoạn đường dài, liền cảm nhận sự vất vả khi bước con đường tuyết trắng mênh m.ô.n.g , lạnh mệt mỏi, chẳng còn chút hứng thú nào với cảnh sắc nữa.
Cứ như , cứ thế kể những điều , những khác thì an tĩnh bên cạnh chăm chú lắng .
Lê Tường dùng bữa xong. Than nồi của nàng tắt, nàng cũng chẳng tiếp thêm nữa. Ngồi lắng Ngũ Thừa Phong kể chuyện, nàng cứ thế vô thức uống thêm hai chén rượu gạo.
Mấy họ trò chuyện với , chẳng mấy chốc tới canh Tý.
Trên phố, tuần đ.á.n.h kẻng báo hiệu canh giờ, tiếng pháo trúc nổ đùng đùng liền lập tức nối vang vọng.
Lê Trạch dậy phòng kiểm tra thê tử. Thấy nàng tiếng pháo trúc cho bừng tỉnh, liền an ủi đôi lời. Sau đó, mới ôm pháo trúc ngoài cửa lớn châm.
Tiếng pháo trúc vang dội hồi lâu, khiến mấy bọn họ đang chút buồn ngủ đều trở nên tỉnh táo.
Hai tỷ Đào Tử và Quan Thúy Nhi cùng dọn dẹp những thứ bàn. Lê Trạch và Ngũ Thừa Phong thì khiêng mấy chiếc bàn lau sạch sẽ trở về chính sảnh.
Lê Tường cũng qua hỗ trợ, thế nhưng nàng chút men say. Vừa dậy cầm mấy chiếc chén cẩn thận vỡ.
“Toái toái bình an, toái toái bình an! Sư phụ cứ an đó , nơi và Hạnh Tử dọn dẹp , sẽ xong nhanh thôi.”
“Được…” Lê Tường khẽ xoa xoa vầng trán, sang một bên dựa vách tường.
Ngũ Thừa Phong dọn xong bàn trở về, thấy nàng như , liền vội vàng phòng bếp, tìm Quan Thúy Nhi lấy một chén nước ấm.
“Tường nha đầu, uống chút nước ấm , rửa chân tay sạch sẽ mà nghỉ ngơi sớm.”
“Ta , chỉ là uống nhiều một chút, đầu óc phần choáng váng. Đứng hóng gió mát một chốc lát sẽ hết thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-474.html.]
Dù , Lê Tường vẫn nhận chén nước từ tay , nể tình mà uống cạn hai ngụm.
“Được , ngươi cứ ở đây đừng nhúc nhích, giúp bọn họ dọn dẹp sân.”
Trong sân tuy nhiều đồ đạc, nhưng đông nên dọn dẹp nhanh. Chưa đầy nửa canh giờ, sân sạch sẽ trở , đá phiến bên cũng bọn họ múc nước cọ rửa hai lượt.
Hai tỷ Đào Tử rửa mặt ngủ, Lê Trạch cũng lập tức phòng dỗ dành thê tử sợ tiếng pháo của .
Cuối cùng trong sân chỉ còn Lê Tường và Ngũ Thừa Phong.
Đã nán đến lúc , cơm dùng xong, tiền bạc trao tận tay chủ nhân, cũng tới lúc rời .
“Hai ngươi mau ngủ , về tiêu cục.”
Lê Tường gật gật đầu, nàng tiễn tới cửa . Quan Thúy Nhi thấy sắp rời , nàng cũng chẳng cần nán nơi đây, liền trực tiếp phòng đợi biểu .
“Tứ ca, đường tối lắm, đường cẩn thận một chút.”
“Không , hỏa chiết, đèn dầu, cần lo lắng . Ta đây, mau về ngủ .”
Ngũ Thừa Phong phất phất tay xoay định rời , Lê Tường chợt nhớ còn trả tiền cho , nàng theo bản năng duỗi tay kéo một cái.
“Chờ chút!”
Người luyện võ thói quen khi mặc quần áo sẽ buộc ống tay , như trông nhanh nhẹn và dứt khoát, nhưng cũng vì thế mà Lê Tường chỉ tiện tay khẽ kéo một cái, nào ngờ chẳng nắm ống tay áo vô tình nắm lấy tay .
Ngũ Thừa Phong: !!!
Lê Tường vốn đang ngà ngà say, phút chốc bỗng tỉnh táo trở .
---