Ừm… dường như cách thỏa lắm, còn ái mộ mà?
Ừ thì nhưng mà biểu hiện của rõ ràng như , nương và biểu tỷ đều , ngốc, tự khắc cũng nhận .
Lẽ lúc nãy khi , nên túm vạt áo mà hỏi rõ một lời.
Lê Tường men say chếnh choáng, bắt đầu suy nghĩ miên man, thậm chí nàng còn mường tượng đến chuyện vài năm khi hài tử đời sẽ đặt tên gì cho chúng.
Kết quả buổi sáng tỉnh, nàng chỉ hận thể tự trách say khướt, nghĩ những chuyện vớ vẩn.
Cuối cùng, nàng đành rời giường.
Lê Tường yên tĩnh mặc xong xiêm y, bện xong đôi b.í.m tóc. Khi soi gương, nàng bỗng cảm thấy quá đỗi giản dị. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, lẽ nào nên điểm xuyết đôi chút trang sức?
Nàng mở hộp châu báu của tìm kiếm bên trong, trong đó vài món trang sức nhỏ bằng ngọc nàng mua phố, còn đôi hoa tai nhỏ bằng ngọc trai mà nương mua từ cửa hàng bạc cho nàng.
Thứ khác chính là đồ trang sức Đại ca và Đại tẩu tặng nàng.
Trang sức Đại ca và Đại tẩu tặng quý giá hơn những món nàng và nương mua về nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-476.html.]
Ngoại trừ chiếc vòng cổ ngọc như ý ban đầu, còn những đôi hoa tai, trâm cài hoa, trâm gài tóc. Mỗi món đều vô cùng xinh , đáng tiếc là nàng vẫn đủ can đảm xỏ khuyên tai, nên chẳng cách nào đeo chúng lên .
Lê Tường tìm kiếm hồi lâu, mới cầm lấy một cây trâm san hô sắc hồng, đính thêm hai hạt minh châu lấp lánh, cài lên búi tóc. Sắc hồng tươi tắn càng tôn lên vẻ rạng rỡ, thanh tú của nàng. Tạm thời nàng đeo vòng cổ, bởi thích cảm giác vướng víu nơi cần cổ ngọc ngà. Trên tay nàng vẫn vương chiếc vòng vỏ sò Ngũ Thừa Phong tặng thuở , cùng vòng bạc phụ mẫu trao tặng nhân ngày sinh thần. Sửa soạn xong xuôi, nàng mới vén rèm, nhẹ bước ngoài.
Biểu tỷ dậy từ sớm, đang ở bên ngoài sân nhặt rau. Ngày mùng một năm mới vốn lệ thúc giục nhân rời giường sớm, nên hầu như cả nhà vẫn còn đang chìm trong giấc mộng. Chỉ riêng Lê Tường cùng biểu tỷ là thức giấc từ tinh mơ.
“Biểu , ngủ thêm một chút? Đêm qua say rượu, đầu còn đau chăng? Để nấu chút canh giải rượu, uống một chén cho tỉnh táo.”
“Chẳng cần , chỉ nhấp chút rượu gạo thôi mà, đến nỗi nào.”
Lê Tường bước phòng bếp, thấy biểu tỷ sửa soạn gần xong thứ. Nơi đây tục lệ ăn bánh gạo ngày mùng một Tết, sủi cảo bánh trôi. Song, đến chốn , tất nhiên mùng một cũng nên nếm chút phong vị quê nhà. Sủi cảo thì nhất định , bánh trôi cũng nên chuẩn , gọi là mâm cỗ giao hòa phong vị bắc nam. Vả , nhà đông thế , món ăn cũng nên phong phú thêm chút.
“Biểu tỷ, sủi cảo nhé, sẽ trộn nhân bánh trôi.”
“Ừ!”
Quan Thúy Nhi ôm những củ hành tây cùng cải trắng rửa sạch sẽ trở về phòng bếp, chuẩn băm nhân và vỏ sủi cảo. Lê Tường mở tủ, chọn năm quả táo tươi rói. Ăn nhiều bánh trôi nhân mè đen sẽ dễ ngấy, mà nơi đây chẳng đậu phộng, đành , nàng chỉ thể tùy hứng nặn một chút bánh trôi nhân hoa quả cho vui cửa vui nhà. Mấy quả táo đều do đại ca mua về từ năm cũ. Hắn mua nhiều, song phần lớn đều là đại tẩu và phụ mẫu dùng. Đào Tử tỷ chỉ nếm qua một quả ăn thêm, biểu tỷ cũng , mấy quả thật cố chấp vô cùng. Nếu cứ để đám táo ở đây, đến việc hư hỏng, chỉ riêng việc chúng khô quắt, héo úa, mất hết hương vị cũng khiến nàng thấy xót xa.
---