Tiểu Cô Nương Nông Gia - Chương 487

Cập nhật lúc: 2025-11-08 07:46:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hiện giờ coi như nàng xử lý chuyện thật thỏa, dịp Tết Nguyên đán, Lý đại nhân còn ban thưởng quà mừng năm mới cho nàng. Hơn nữa Tần Lục Gia che chở, tửu lầu Đông Hoa sẽ dám quá mức.

 

“Sư phụ! Người đưa lương thực tới, mang theo mấy thứ lạ kỳ lắm, chẳng đó là cái gì. Người xem đây là thứ gì?”

 

Lê Tường lời Yến Túc , lập tức hồn trở . Nàng đầu , đôi mắt mở to tròn.

 

Những củ nho nhỏ màu vàng , quen thuộc bao!

 

“Khoai tây!!!”

 

“Sư phụ thứ ư, kẻ đưa lương thực đây là loại thực phẩm gửi từ vùng duyên hải bên , thành An Lăng của chúng bắt đầu trồng trọt thử nghiệm, hiện giờ mới là năm thứ hai đó.”

 

Yến Túc đang thả khoai tây rổ, đột nhiên tay khẽ nhẹ , giỏ khoai tây sư phụ cầm mất .

 

“Thật sự là khoai tây……”

 

May mắn , những bậc tiền nhân, họ khai phá ít vật lạ.

 

Từ ớt cay đến tương, bây giờ khoai tây. Chẳng những thế, nào là các loại hải sản tươi khô, họ cũng tự tìm tòi, vận chuyển đến khắp nơi, nào cần chật vật tìm kiếm nữa, quả khiến khâm phục thôi.

 

“A Túc, mau hỏi kẻ đưa lương thực , xem mua chỗ khoai tây mua hộ nhiều một chút.”

 

Lê Tường căn dặn Yến Túc một tiếng, bưng giỏ khoai tây giếng. Nàng tự tay múc nước lên mà rửa sạch.

 

Chớp mắt một cái, nàng đến nơi nửa năm, nhưng từng thấy thứ củ . Hôm nay, tất nhiên tự tay chế biến một món để nếm thử.

 

Đáng tiếc hôm nay kẻ đưa lương thực chỉ mang đến một giỏ nhỏ bé như , đủ để cung ứng cho tửu lầu, thôi để nhà dùng cũng coi như .

 

Nàng mang cái giỏ phòng bếp, Yến Túc cũng theo .

 

“Sư phụ, đưa lương thực lượng khoai tây của hộ nông dân nhiều lắm, hỏi chúng cần bao nhiêu, thấy căn dặn mua nhiều một chút nên báo năm mươi cân .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-487.html.]

“Năm mươi cân?”

 

“Liệu quá nhiều chăng?”

 

“Không , e rằng chút thiếu thốn. Không , cứ đặt như . Chờ mang khoai tây tới, đặt thêm cũng chẳng .”

 

Lê Tường đang nhẩm tính chỉ dùng khoai tây để chế biến món ăn. Phải rằng tửu lầu của chúng khi chế biến món ăn cần nhiều điển bột, lượng điển bột từ khoai sọ tồn kho chẳng còn mấy, hơn nữa khoai sọ đắt đỏ vô chừng, nếu thêm thì đợi đến tận mùa đông.

 

Nàng vẫn canh cánh trong lòng về chuyện nhưng tìm đối sách.

 

Nay thì , khoai tây chính là một nguồn điển bột dồi dào. Chờ ngày nào đó nhập thật nhiều về, hai vò điển bột thật lớn để dành dùng dần, mấy tháng về , tất nhiên chẳng cần lo lắng về chuyện nữa.

 

“Tương Nhi, con đây.”

 

Nghe tiếng mẫu gọi từ ngoài cửa, Lê Tường lập tức buông khoai tây xuống mà vội vàng chạy .

 

“Có chuyện gì thế, nương? Người tâm sự gì chăng?”

 

Có việc chi mà mẫu gọi con phòng thầm thì thế ?

 

“Mùng bảy tới đây, biểu tỷ đính hôn . Tiểu cữu mẫu con đặt nhà hai bàn tiệc. Ta thốt rằng lấy tiền, nàng kiên quyết nhét thứ tay . Chính đây , tối hôm qua nàng dúi tay đó, đặt bàn tiệc cho ngày hôm thật náo nhiệt.”

 

Lê Tường ngắm hai thỏi bạc tay mẫu , khẽ thở dài một tiếng.

 

“Nếu đưa, cứ nhận lấy . Chỉ là tiểu cữu mẫu quả thật khách khí quá mức… giữa hai nhà chúng nào cần rạch ròi đến thế? Nương, cứ yên tâm. Việc hai bàn tiệc , dự liệu , nhất định sẽ cho thật long trọng.”

 

Vừa dứt lời, nàng chợt nhớ một chuyện khác, vội vàng cất tiếng hỏi mẫu .

 

“Mẫu , biểu tỷ đính hôn, liệu nên tặng chút tiền mừng nàng ?”

 

Trong tiềm thức, Lê Tường tự xem là một hộ gia đình độc lập. Mà là hộ độc lập, hiển nhiên lễ mừng.

 

---

Loading...