Có lẽ nàng nghĩ nắm bí quyết, nên trở về tự tay chế biến cũng .
Tiễn Thanh Chi , tửu lầu của nàng cũng vặn đến giờ đóng cửa. Ngày thường, Lê Tường thường giao phó việc bếp núc cho đám Đào Tử lo liệu, ngay cả bữa cơm chiều cũng do bọn họ chuẩn .
Thông thường, nàng sẽ tắm gội, y phục, khi dùng bữa sẽ lập tức về phòng xử lý sổ sách.
Song hôm nay chẳng như thường lệ, Lê Tường dứt khoát tiến thẳng đến phòng bếp.
Chẳng mấy chốc, nàng lấy cớ gọi hai tỷ Đào Tử ngoài, đó gọi Yến Túc . Cảnh tượng giống hệt như khi một vị sư phụ dạy dỗ đồ .
Trong phòng bếp giờ đây chỉ còn Khương Mẫn cùng tên tiểu nhị .
Khương Mẫn chuyên tâm công việc của nơi bệ bếp, chẳng mấy để tâm đến những gì tên tiểu nhị đang .
Mãi cho đến khi y thấy Đào Tử bất chợt hô lớn ngoài cửa, lúc y mới mờ mịt đầu . Vừa đúng lúc , y trông thấy một túi vải lớn bọc đầy tinh bột rơi mặt đất.
“……”
“Ngươi đang gì ?”
Khương Mẫn kinh ngạc bước tới phía nhặt túi tinh bột lên. Tên tiểu nhị mặt mày trắng bệch, ngừng run rẩy bên cạnh.
“Khi ăn trộm gan là thế, cớ giờ bày vẻ sợ hãi?”
Lê Tường đến bên cạnh bệ bếp bình tinh bột, lúc chỉ còn sót một lớp thật mỏng đáy.
Nhìn hôm nay lấy một túi lớn như , hẳn là bình thường cũng lấy ít hơn bao nhiêu.
Xem việc quản lý phòng bếp vẫn còn sơ hở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-502.html.]
Nàng quá tín nhiệm biểu tỷ cùng các đồ , bởi mỗi khi đóng cửa dọn dẹp thứ, nàng chẳng mấy khi để ý kiểm tra nguyên liệu thất thoát trong phòng bếp. Hễ thấy gia vị nguyên liệu nấu ăn vơi là lập tức bổ sung, nào ngờ kẻ lén lút trộm cắp nguyên liệu trong phòng bếp đem ngoài.
“Để thử nghĩ xem, cái tội danh trộm cắp , sẽ xử trí ?”
Chuyện Khương Mẫn khá am tường, y lập tức đáp lời: “Nếu trộm đồ vật giá trị vượt quá một ngân bối, sẽ phạt năm mươi trượng. Nếu vượt quá, chắc chắn chịu một trăm trượng. Nếu vượt quá năm ngân bối, còn sẽ lưu án tích.”
Y dứt lời, tên tiểu nhị bên cạnh khụy xuống, đất ôm lấy chân y mà than rằng lầm lỡ.
“Tiểu Chương, ôm mà kêu gào cũng vô ích thôi, chủ ở đây là A Tường.”
Tên tiểu nhị nước mắt lưng tròng Lê Tường, chỉ mong nàng thể mềm lòng mở cho một con đường sống.
“A Tường cô nương, sai ! Ta thực sự dám nữa, cầu xin cô nương tha cho ?”
“A? Ngươi chỉ thôi ?”
Lê Tường rửa sạch chỗ tinh bột dính bẩn hòa nước, ung dung : “Ngươi Thực Vi Thiên ? Chính là tửu lầu gần chúng . Thật lấy lạ, chẳng rõ lý do vì mà đồ ăn của họ cực kỳ giống nhà chúng . Kể cả món cá lát cũng trơn mềm khác là mấy, dường như bọn họ cũng dùng thứ tương tự tinh bột để bọc lên .”
“Phi! Đồ ăn cháo đá bát!” Hai tỷ Đào Tử vô cùng tức giận.
Sư phụ đối đãi với trong phòng bếp chẳng lẽ đủ ? Có món gì ăn ngon, sư phụ sẽ cho trong phòng bếp thưởng thức hết.
Mỗi ngày đều cho dùng bữa ngon lành, ăn xong còn thừa cũng mang về. Không chỉ tiền công, còn chia lợi nhuận nữa.
Dò khắp đèn lồng cũng khó lòng tìm thấy như sư phụ nàng, mà dám phản bội sư phụ!
“Sư phụ, chúng báo quan !”
“Đừng đừng đừng! A Tường cô nương cầu xin đừng báo quan! Ta thực sự ! Ta cũng là bất đắc dĩ mà…… Người lớn trong nhà sinh bệnh, hài tử cũng sinh bệnh, khắp chốn đều cần dùng tiền, khiến còn cách nào khác.”
---