Hai tỷ Đào Tử nàng ép học những chữ thông thường, nhưng chỉ vài ngày quên sạch bách. Yến Túc nhiều chữ hơn bọn họ đôi chút, thế nhưng giờ quá muộn. Nếu để trở về, tỷ tỷ của ắt sẽ lo lắng yên.
Một nàng miệt mài đó, sắp xếp, đăng ký và chỉnh sửa vật phẩm trong phòng bếp.
Cũng may bao lâu thì Ngũ Thừa Phong tới.
“Tứ ca, đến thật đúng lúc, mau mau đây giúp đỡ một tay.”
Lê Tường vẫy tay hiệu, Ngũ Thừa Phong ngoan ngoãn bước qua.
“Huynh cứ , phụ giúp điều gì?”
“Chỉ vỏn vẹn những thứ thôi ? Huynh giúp ghi chép vật phẩm đang bày mắt . Dãy bên trái lo liệu xong xuôi, còn bên thì đụng tới.”
Nàng trở về phòng, lấy một cây bút lông.
“À, nhớ giống hệt nhé, ngày tháng , đó mới ghi lượng nguyên liệu còn dư.”
Ngũ Thừa Phong các loại nguyên liệu nấu ăn đặt đầy đất, từ tương, dấm cho đến các loại vật phẩm, da đầu khẽ tê dại. Hắn vội vàng cầm bút qua bắt đầu ghi chép.
“Nếu đến, một nàng đến bao giờ mới xong xuôi việc?”
“ , vốn dĩ chuẩn tinh thần thức trắng đêm nay , may mắn ghé qua.”
Lê Tường thuận miệng đáp bâng quơ một câu, song lọt tai Ngũ Thừa Phong, lời ngọt ngào như rót mật tim.
Kế đó, hai cứ thế phân công , mỗi một việc, sắp xếp tất thảy nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, cẩn trọng ghi chép từng thẻ tre.
Kỳ thực, như cũng mang lợi ích nhỏ. Mọi thứ đăng ký thẻ tre, từ nay về , hễ thiếu vật phẩm nào, chỉ cần liếc mắt một cái là rõ ràng, chẳng cần đợi đến lúc cần dùng mới vội vàng bổ sung.
Phòng bếp của tửu lầu, lớn lớn, nhỏ cũng nhỏ, nhưng chứa đựng vô vàn vật phẩm. Từ những loại gia vị nhỏ bé, cho đến đủ thứ nguyên liệu khô, tất thảy đều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-504.html.]
Ngay cả những loại lương thực tồn đọng trong kho hàng cũng đều cần cân đo đong đếm, ghi chép đầy đủ lượng sai sót.
Lê Tường tỉ mỉ sắp đặt, ghi chép rõ ràng những vật phẩm thường sử dụng, tính toán một phần đủ dùng trong ba ngày; còn những thứ ít khi động đến, một phần thể dùng cho nửa tháng. Tóm , nàng ghi nhớ sự vụ lòng.
Chờ đến khi hai tất công việc, trời giờ Hợi ( chín giờ đêm).
Lê Tường buồn bực trong lòng, cơm chiều chẳng buồn nuốt, bởi lúc , bụng nàng réo vang ngớt.
Ngũ Thừa Phong cũng chẳng khá hơn nàng là bao. Hắn tuổi trẻ sức vóc dồi dào, sự tiêu hao cũng chẳng hề nhỏ.
Hắn thích ăn sủi cảo, đặc biệt là loại nhân nấm hương và cải trắng. Lê Tường hiểu vì nhớ rõ mồn một sở thích của , song nàng cũng chẳng mấy bận tâm. Rửa sạch tay xong, nàng bắt đầu nhồi bột mì.
“Nha đầu, thịt băm xong xuôi, nấm hương cũng chuẩn tươm tất.”
“Đem qua đây , sẽ pha chế nước chấm.”
Lê Tường xong vỏ bánh, chỉ cần trộn nhân là thể gói sủi cảo. Nàng bước ngoài quanh, biểu tỷ cùng hai đứa Đào Tử ngủ say.
Còn phụ mẫu……
Rõ ràng lúc nàng tới cửa vẫn còn tiếng hai vị trò chuyện, mà nàng hỏi họ ăn sủi cảo , bên trong liền im ắng như tờ, tựa như cả hai chìm giấc nồng từ lâu.
Thật khiến bật .
Nếu còn ai thức giấc, sủi cảo thể để hai nàng và Ngũ Thừa Phong cùng hưởng.
Kỳ thực, hai họ ở bên cũng chẳng hề dính dáng lằng nhằng như tình nhân chốn phàm tục. Chỉ lẳng lặng bên , thưởng thức sủi cảo thơm lừng, lắng tiếng mưa rơi, mà trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ban ngày mưa lớn là , giờ đây ngớt nhiều phần, phỏng chừng sáng mai trời sẽ quang đãng, mây tạnh gió trong.
Lê Tường bắt đầu lo lắng về yến tiệc ngày xuân sắp tới.
---