“Sư phụ, mang thịt đến đây, kiểm tra một chút, cảm giác tảng thịt đúng lắm. Rất giống thịt heo bệnh mà dạy chúng thuở .”
“Hử? Để xem.”
Lê Tường cau mày sân. Trên tấm ván gỗ bên ngoài đang đặt hai tảng thịt, thoáng qua ngỡ là thịt bình thường vấn đề gì, nhưng lật hai tảng thịt đó lên sẽ thấy da heo dày đặc những chấm xuất huyết lớn nhỏ đều.
Thế nhưng thấy những vết thương đáng sợ thịt, lẽ là thương ở bên trong.
Nàng lên sờ hai tảng thịt , cảm thấy dính nhớp.
Nhìn màu sắc thịt, chắc hẳn là thịt mới, cũng ngửi thấy mùi lạ. Nếu để tâm, ắt hẳn sẽ coi hai tảng thịt là thịt heo bình thường mà đưa nấu nướng.
Đáng tiếc gặp am hiểu chọn thịt như Lê Tường, nàng sớm dạy đồ cách nhận thịt heo .
Chắc chắn đây là thịt của loài heo bệnh.
“Cứ đặt nó qua một bên , đừng đụng hai tảng thịt . A Túc, về bảo các vị tỷ tỷ bên , mua giùm chúng chút thịt, để trong sọt, đừng cho khác thấy.”
“Vâng, sư phụ.”
Yến Túc nhanh chóng cõng sọt rời từ cửa .
“Biểu , lẽ nào loại thịt vấn đề?”
“Dĩ nhiên là vấn đề, chuyện dễ dàng qua như . Biểu tỷ, hãy trông nom phòng bếp, hôm nay cần tiền sảnh quan sát thật cẩn trọng.”
Lê Tường mơ hồ đoán ý định của những kẻ .
Nói thật , nếu nàng tích lũy đôi chút kinh nghiệm chọn thịt từ thuở , ắt hẳn khi thấy hai tảng thịt , nàng cũng nhận chúng vấn đề gì.
Ở thời đại , lẽ chỉ những tay đồ tể chuyên nghiệp mới nhận thôi.
Hôm nay nếu A Túc chú ý, nàng sẽ phát giác. Một khi xào nấu chỗ thịt dâng lên thực khách, ắt sẽ kẻ đến gây sự.
Dùng thịt heo bệnh món ăn cho khách hàng là điều đại kỵ nhất đối với các tửu lầu, ít nhất một hai năm cũng khó lòng khôi phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-528.html.]
Hơn nữa thanh danh tửu lầu sẽ thối tha, bao nhiêu rủa xả.
Kẻ tay ngày càng độc địa.
Trước đây dường như bọn họ vẫn còn kiêng kỵ điều gì đó, tay tàn độc, giờ đây dường như thẹn quá hóa giận, bất chấp tất thảy.
Lê Tường tiếp chiêu, trong lòng càng thêm vững vàng.
Nàng động hai tảng thịt , cứ để chúng ở sân, nàng xem những kẻ sẽ giở trò ăn vạ ở tửu lầu của .
Ba canh giờ , phòng bếp nhận một đơn gọi ba món là thịt.
Lê Tường là bàn mười sáu, nàng lập tức giao việc trong tay cho biểu tỷ.
“Ta phía xem.”
Dạo gần đây, kỳ thực vẫn ít thực khách gọi món thịt, nhưng nhiều nhất cũng chỉ gọi một món, hoặc một món thịt cùng một đĩa tôm hùm đất.
Hiếm thấy kẻ nào gọi liền ba món thịt như thế , quả thực hiếm đến mức sánh ngang phượng mao lân giác.
Trực giác mách bảo nàng, vị khách ở bàn điều bất thường.
Lê Tường sửa soạn một phen, quầy. Nàng giả vờ đang kiểm tra sổ sách, nhưng thực chất đang lặng lẽ quan sát thực khách ở bàn mười sáu.
Ở bàn mười sáu đang một đôi phu thê . Trông cách ăn mặc, hẳn là nhà khá giả, nhưng chỉ đợi món thịt dọn lên, bọn họ liền lộ nguyên hình, ngấu nghiến ăn như thể nhịn đói lâu ngày.
Không đến mười lăm phút, ba đĩa món ăn thịnh soạn sạch bách, chỉ còn trơ những chiếc đĩa .
“Chủ tử……”
“Suỵt…… Chưởng quầy Miêu, ngươi cứ việc của .”
Lê Tường chớp mắt chằm chằm hai , nàng phát giác nam tử đột nhiên thò tay mò mẫm thứ gì đó trong xiêm y của đưa cho phụ nhân ngửi.
---