Đậu tằm cực kỳ cứng, ngâm đủ bốn, năm canh giờ căn bản thể hương vị ngon miệng.
Lúc nàng đem chúng ngâm, sáng sớm ngày mai đủ thời gian để đồ ăn .
Lê Tường đậy một cái mẹt lên chậu đựng đậu tằm, còn cẩn thận đè một cái băng ghế lên nữa. Nàng cần che chắn cẩn thận như , chỉ sợ đám chuột thi nhảy phá hoại.
Làm xong việc , nàng mới tiếp tục kiểm kê nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp. Sau nửa canh giờ, công tác cuối cùng cũng xong xuôi.
Đương nhiên, nàng vẫn ngủ, còn ghi chép sổ sách của ngày hôm nay.
Ngũ Thừa Phong thấy nàng còn cặm cụi đêm khuya như vẫn nghỉ ngơi, trong lòng đau xót khôn nguôi.
Dưới ánh đèn tối tăm mù mờ , nàng còn dò từng dòng từng chữ, kiểm tra sổ sách, đó chép từng li từng tí cuốn sổ ghi chép của .
Đôi mắt phượng của nàng cứ chằm chằm từ trang sang trang khác, thật đáng thương . Y giường để ý thấy nàng chỉ vài hàng nhẹ nhàng xoa mắt hai bận .
Một khoảnh khắc xúc động chợt dâng trào, Ngũ Thừa Phong bèn cất lời.
“Nha đầu, lấy sổ sách qua đây, giúp ngươi.”
Chia công việc như , một , một chép , sẽ cần đôi mắt nàng đổi tới đổi lui thích ứng, nhất định sẽ dễ chịu hơn nhiều.
xong lời mới đột nhiên phản ứng , chỉ là một ngoài... Sổ sách tửu lầu là thứ vô cùng quan trọng như , thể dễ dàng xem … Là bản quả là lỗ mãng.
Đang lúc suy nghĩ nên lời gì cho vẹn lẽ, thấy Lê Tường cầm đèn và sổ sách, bước về phía .
“Ừm, đến nơi , ngươi hãy nhớ cẩn thận, chớ sai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-558.html.]
Phong thái của Lê Tường hề xem là ngoài khiến Ngũ Thừa Phong ngạc nhiên khôn xiết. Y cảm thấy cuốn thẻ tre trong tay dường như đang nóng lên.
“Nha đầu… Ta… đây là sổ sách…”
“Ta mà. Sổ sách thì ? Chỉ là bản ghi chép lượng hàng bán mà thôi, ngươi cứ đó cho là . Chẳng lẽ lời ngươi là đùa giỡn?”
“Không , ! Ta thật sự giúp ngươi mà.”
Ngũ Thừa Phong nắm chặt thẻ tre, sợ nàng lấy về.
Lê Tường động tác của , khóe môi khẽ cong, thầm bật một tiếng. Quả là một kẻ ngây ngốc.
Việc chỉ là lượng tiêu thụ trong một ngày, chuyện gì quá cơ mật khẩn yếu. Dẫu cho là cơ mật chăng nữa, thì cũng bản lĩnh qua một là nhớ hết tất cả mới thể nên đại sự. Huống hồ, ở chung lâu như , nàng tường tận tính cách của , cần chi lo lòng đề phòng từng ly từng tý nữa.
“Hãy mau mau , đang buồn ngủ rũ rượi đây.”
“À, đây!”
Ngũ Thừa Phong một tay cầm thẻ trúc, một tay giơ ngọn đèn dầu, đó rọi theo chỗ Lê Tường chỉ dẫn, từ từ cho nàng .
Vị kế toán trưởng phụ trách thu chi của tửu lầu nàng thật tinh xảo, chữ qua loa nhỏ li ti, bởi Lê Tường luôn tranh thủ những lúc trời còn khuất bóng để kiểm tra và chép những cuốn sổ sách đó. Chỉ là mấy ngày gần đây duyên cớ đặc thù, nàng đều công việc ban đêm. Ánh đèn quá mờ mịt, chữ nhỏ vô cùng, khiến nàng đến nhức mỏi cả đầu óc.
Cũng may hôm nay hỗ trợ, trong lòng Lê Tường xem như nhà, hễ việc gì cần nhờ cậy, nàng nhất định sẽ khách khí. Cứ thế, một , một chép lượng tiêu thụ trong một ngày, hơn nửa canh giờ, cuối cùng Lê Tường cũng chép xong xuôi.
Trời về khuya, hai cũng chìm trong cơn buồn ngủ rũ rượi. Sau khi cất cẩn thận cuốn sổ thẻ trúc , hai liền ai nấy trở về tẩm phòng mà nghỉ ngơi.
---