Phải là mùi nàng chẳng khác nào kẻ nửa tháng thèm tắm rửa, vệ sinh. Gặp như , Lê Tường thậm chí còn chẳng xem tay, định bụng trực tiếp bỏ qua. Nào ngờ, cô nương tự duỗi tay cho nàng xem.
Hử? Chẳng lấy một vết chai nào…
Lê Tường chút tò mò, đưa mắt nàng thêm hai cái.
Đôi bàn tay như thật sự chút tương xứng với thể ám mùi khó chịu . Chắc chắn nàng tiểu cô nương nhà nông.
Trên mùi hôi thối như , cũng giống một gia đình giàu tống ngoài.
“Ngươi…”
“Ta tên là Tâm Nhược.”
Tiểu cô nương dứt khoát, song thanh âm rõ ràng chút run rẩy, ánh mắt nàng Lê Tường cũng tràn ngập bất an.
Thái độ của nàng khiến nhất thời rõ rốt cuộc nàng mong bán là ở .
Tâm Nhược... Một cái tên hàm chứa ý nghĩa tâm hồn thuần khiết, chẳng vướng bận những phiền nhiễu của cuộc sống thường nhật.
Một cái tên như , quả thực hề giống tên của một cô nương thôn dã.
Lê Tường đ.á.n.h giá nàng một lượt. Cô nương nhiều nhất chừng mười ba mười bốn tuổi, dù thể bốc mùi khó chịu nhưng dáng vẻ tệ.
Nàng chút rụt rè, tấm lưng vẫn thẳng tắp, toát lên chút phong thái thuở xưa.
Một tiểu cô nương như , hẳn là xuất từ thôn dã, phần nhiều là từ các phủ khác mà .
Nàng còn suy đoán, lý do nàng cố tình tự khiến hôi thối như , lẽ là những kẻ chủ nhân nhắm trúng nhan sắc mà mua về tiểu chăng?
“Ta mua một nha khỏe mạnh về nhóm lửa, mỗi ngày đều ở bếp lò phòng, ngay cả ngày nóng bức cũng cần nhóm lửa cả ngày. Công việc quả thực chẳng gì vui thú.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-566.html.]
Lê Tường dứt lời, thấy đôi mắt tiểu cô nương chợt sáng bừng.
“Ta thể! Cô nương, xin hãy mua , chắc chắn sẽ vô cùng cần mẫn!”
Vẻ hưng phấn của nàng giống như giả vờ, trái , tựa hồ nàng vô cùng mong một nha nhóm lửa.
Lê Tường cho nàng một lời cam đoan, chỉ bình tĩnh lướt qua, tiếp tục xem xét những khác phía .
Nếu gì ngoài dự đoán, nàng sẽ mua cô nương tên Tâm Nhược . Song đó, nàng cần tường tận lai lịch của nàng . Trên tay những môi giới đều hồ sơ lý lịch của các nàng, cứ xem xét kỹ càng quyết định cũng muộn.
Lê Tường xem xét xong tất thảy, liền trở về chính sảnh. Quản sự dò hỏi những nàng ý, đó lập tức mang đến hồ sơ thế của hai cô nương .
Nàng đầu tiên là một cô nương xuất từ thôn dã, tam đại tổ tiên đều sinh sống nhờ ruộng đồng.
Chỉ là gia cảnh bất hạnh, mẫu nàng mất sớm, phụ cưới dì ghẻ, mà dì ghẻ vô cùng độc ác, về tới nhà bán nàng .
Nàng việc quả thực nhanh nhẹn. Lê Tường cẩn thận xem xét bàn tay nàng, đều là những vết chai dày cộm, hơn nữa thể nàng cũng giữ gìn sạch sẽ, kẻ luộm thuộm.
Cô nương cũng họ, chỉ một cái tên là Tiểu Hoa. Giá của nàng bằng với hai tỷ Đào Tử, nàng thể tiếp nhận.
Còn thứ hai, chính là Tâm Nhược .
“Di? Lại là mang trọng tội??” Lê Tường khẽ kinh ngạc.
Nhìn nội dung hồ sơ thế , tam đại tổ tiên của Tâm Nhược đều là thương nhân.
Song mấy năm , khi vị Vương gia mới tới Bình Châu kế vị, hai vị Vương gia bất an phận ngài cầm tù.
Những theo hai vị Vương gia nọ tự nhiên cũng liên lụy. Bọn họ sung công tịch biên gia sản vô kể, gia đình Tâm Nhược cũng trong những đó.
---