Tiểu Cô Nương Nông Gia - Chương 596

Cập nhật lúc: 2025-11-08 07:53:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sớm hôm nay, Ngũ Thừa Phong ngoài. Sau khi mua sắm lễ vật xong xuôi, y vội vã tới Tương Ký Tửu Lầu, khi qua giờ Tỵ.

 

Ngay giờ khắc , bên ngoài Tương Ký Tửu Lầu giăng từng hàng lụa đỏ thêu ít chữ Hỉ lớn. Cửa chính mở rộng hoác, song bên trong vắng tanh, chỉ vài tiểu nhị đang tất bật qua bố trí đại sảnh.

 

Xét cho cùng, y cũng là khách quen của tửu lầu. Vài tên tiểu nhị liếc qua liền nhận y, niềm nở đón y trong.

 

“Ô kìa, tiểu tử Thừa Phong đó ư? Mấy tháng gặp, ngươi trông rám nắng ít đó nha.”

 

Chưởng quầy Miêu ôm một thùng kẹo hỉ to tướng giao cho tiểu nhị, khẽ mỉm tiến về phía y.

 

“Giờ phút đang bận rộn vô cùng, e rằng tiểu chủ nhân tiện tiếp chuyện với ngươi. Hay là ngươi lên lầu nghỉ chân một lát?”

 

Tiệc vui nhà tuy quá long trọng, song là một ngày trọng đại mà chủ nhân cực kỳ coi trọng, hiển nhiên sẽ bận rộn ngập đầu.

 

Chưởng quầy Miêu việc ở tửu lầu lâu năm, cũng hiểu rõ tường tận quan hệ giữa Ngũ Thừa Phong và Lê gia.

 

Nếu gì bất trắc, qua hai, ba năm nữa, y chính là cô gia của tửu lầu . Đều là một nhà, việc y lên lầu hai, lầu ba là lẽ thường tình.

 

Ngũ Thừa Phong xuống hậu bếp phiền nàng, y đang định gật đầu thì bất ngờ thấy một trận thanh âm ồn ào vọng đến từ bên ngoài tửu lầu. Có cả nam lẫn nữ, giọng điệu vô cùng lớn tiếng.

 

“Hảo lắm! Nhìn cái tửu lầu xem! Các ngươi ở thành phồn hoa chén ngọc đầy mâm, mà nỡ lòng nào quẳng lão thái bà ở thôn quê ăn cỏ ăn trấu ư!”

 

“Phải đó! Phúc Tử ngươi quả là kẻ bạc tình!”

 

Chỉ thoáng thanh âm kẻ đến ý lành. Hai ngoảnh đầu thấy Quan Phúc mặt mày cứng đờ như khúc gỗ, dẫn một đám đông tửu lầu.

 

Thấy sắc mặt của y, Ngũ Thừa Phong và chưởng quầy Miêu lập tức hiểu , đám theo chân y chính là nhà họ Quan.

 

Tuy Quan Phúc ly gia với bọn họ, nhưng mẫu vẫn là mẫu . Nữ nhi thành hôn mà thỉnh bà đến thì thật khó coi.

 

Cũng may, hiện tại bọn họ chỉ đây là một tửu lầu đang tiệc hỉ, vẫn tửu lầu là sản nghiệp của Lê Tường. Nếu , e rằng còn ầm ĩ hơn bội phần.

 

Quan Phúc khẽ thở dài một tiếng trong lòng, tiến lên kéo chưởng quầy Miêu .

 

“Chưởng quầy Miêu, đây là mẫu của , đây là nhà của đại , phiền ngươi dẫn họ lên lầu hai an tọa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-596.html.]

 

“Được !”

 

Chưởng quầy Miêu vô cùng tinh ý. Ánh mắt y khẽ đảo, lập tức trưng gương mặt niềm nở, khách khí vô cùng, kêu một tiếng “lão phu nhân”, cung kính mời họ lên lầu.

 

Một tiếng “lão phu nhân” khiến Quan lão bà mở cờ trong lòng, bà lập tức quên mất chuyện trút giận lên đầu tiểu nhi tử.

 

Cũng chẳng trách . Từ tới nay, bao giờ bà mới khác gọi là “lão phu nhân” ? Đặc biệt là do một chưởng quầy đại tửu lâu trong thành hô lên như , thật sự khiến bà vô cùng mãn nguyện.

 

“Đi thôi, thôi, chúng lên lầu xem .”

 

Cuối cùng Quan lão bà cũng lộ vẻ mặt tươi hớn hở, theo chưởng quầy Miêu lên lầu.

 

Quan đại ca vẫn còn thêm điều gì đó với , nhưng nương tử của lôi lên lầu hai.

 

Cả nhà nhanh khuất dạng nơi cửa thang lầu. Lúc , Quan Phúc mới để ý tới Ngũ Thừa Phong.

 

“Thừa Phong ngươi tới . Hay là xuống phía ? E rằng lầu sẽ chút ồn ào yên tĩnh.”

 

“Phúc Tử thúc , chẳng khác nào coi là kẻ ngoài ? Xương cốt của nào chịu cảnh nhàn rỗi. Người xem điều gì cần trợ giúp thì cứ gọi một tiếng. Hôm nay là ngày đại hỉ, cũng nên xúm lo liệu một phen mới chứ.”

 

Quan Phúc khẽ gật đầu ngớt, hôm nay quả là bận rộn khôn cùng. Tỷ phu thương nặng, tiện khỏi cửa, việc bên ngoài đều dồn hết lên vai . Ngay cả rể cũng chẳng thể theo giúp một tay.

 

Một lo toan sự lớn nhỏ, đối phó với lão nương cùng đại ca, thật sự là tâm lực lẫn thể xác đều kiệt quệ.

 

Dẫu nữa, Ngũ Thừa Phong tiểu tử rốt cuộc cũng là trong nhà, đối phương nguyện lòng phò tá thật đáng quý. Bảo một xử lý nhiều chuyện như quả thật chút khó bề xoay sở.

 

“Nhắc đến mới nhớ, quả thật một việc nhờ ngươi tay tương trợ.”

 

Hắn ngoái vị trí lầu, đoạn ghé sát Ngũ Thừa Phong, hạ giọng khẽ: “Tính nết lão nương vốn gây chuyện, nếu để bà tửu lầu thuộc sở hữu của Tường nha đầu, chắc chắn sẽ một trận long trời lở đất. Cho nên, nhờ ngươi hồi phủ thỉnh mấy vị bên tiêu cục qua đây ăn tiệc, tiện thể giúp ngăn bớt phong ba.”

 

Ngũ Thừa Phong đành câm nín.

 

Nhìn bộ dáng thần bí khó lường của Quan Phúc, y còn ngỡ đối phương chuyện trọng đại nhờ vả, ai ngờ là sai y về thỉnh thêm bằng hữu bên tiêu cục.

 

---

Loading...