Ngũ Đại Khuê cảm thấy lý, rốt cuộc Kiều thị vẫn là chính thất của , hiện giờ bà theo ngoài, dù quá mức keo kiệt cũng là của .
Cho nên mặc kệ nàng ái đến long trời lở đất, cũng bắt Kiều thị trả trang sức , chỉ đành dỗ dành rằng tới sẽ mua cho nàng những món châu báu quý giá hơn nhiều.
Vạn sự chuẩn tươm tất, hai lập tức xuất phát. Lúc ở Lê Ký Tửu Lầu đúng là thời điểm tiệc chính bắt đầu, cho nên hai bọn họ hòa đám khách khứa mà hề ai phát giác.
Đặc biệt là Kiều thị, giữa trưa bà tới đây một , đám tiểu nhị tinh mắt nhớ mặt, liền nhiệt tình mời đôi phu thê bọn họ chỗ .
Ngũ Đại Khuê tham lam bộ tửu lầu, trong mắt nảy sinh lòng hâm mộ lẫn đố kỵ khôn nguôi. Hắn vẫn luôn coi thường Lê gia, nhưng nào ngờ Lê gia gặp đại may mắn như .
“Trượng phu, ngươi xem đó Lê Đại Giang ?!”
Kiều thị kinh ngạc thốt lên một tiếng, Ngũ Đại Khuê lập tức qua phương hướng bà chỉ.
Chỉ thấy từ cửa thang lầu một nam nhân bước xuống. Hắn là trong nghề, tất nhiên thể bộ cẩm bào đang khoác đối phương đắt giá vô cùng.
Tuy ánh đèn chạng vạng chút mờ ảo, nhưng vẫn thể thoáng dáng vẻ của nọ, chính là Lê Giang ở đối diện phủ nhà .
Ánh mắt Ngũ Đại Khuê sắc bén, chỉ nhận Lê Giang, mà còn nhận bên cạnh Lê Giang chính là Vương lão bản mà vẫn luôn ao ước bắt mối. Ngay lập tức, chẳng chút chần chừ tiến tới, nở nụ niềm nở.
“Ôi chao Đại Giang! Đã lâu gặp!”
Lê Giang sửng sốt. Kể từ khi thành, lâu lắm ai gọi thẳng tên như .
Ban đầu, còn ngỡ là thích nào đó đến chung vui, nào ngờ ngẩng đầu lên phát hiện vợ chồng Ngũ Đại Khuê, lập tức nhíu mày .
Chuyện hôn sự giữa khuê nữ nhà và tứ thiếu gia, vốn là chuyện ván đóng thuyền, bây giờ vợ chồng bọn họ xuất hiện ở đây là mục đích gì?
Đến chúc mừng ư? Tuyệt nhiên chuyện đó.
“Đại Khuê……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-co-nuong-nong-gia/chuong-605.html.]
Ngũ Đại Khuê tỏ vẻ cực kỳ tự nhiên khoác vai Lê Giang, : “Dẫu chúng cũng là bằng hữu từ thuở nhỏ cùng lớn lên, gia đình ngươi hỷ sự chẳng báo cho một tiếng?”
Nói như chợt nghĩ điều gì, tiếp: “Ha, đây , quên mất. Chắc ngươi còn tin chuyển từ trấn bên trong thành . Ha ha, chúng đều sống ở thành , hẳn là nên thăm hỏi nhiều hơn chút.”
Lê Giang: “……”
Lê Giang hề đáp lời kẻ , nhưng hôm nay là ngày vui của gia đình , cần thiết mất hòa khí.
Khách đến cửa đều là quý nhân, chỉ cần bọn họ đến quấy nhiễu, cũng màng chuyện thêm vài ba suất ăn.
“Đại Khuê, ngươi cùng thê tử cứ an tọa , còn việc, lát nữa sẽ hàn huyên cùng ngươi. Vương lão bản, mời lên lầu.”
Lê Giang trực tiếp dẫn lên lầu, ý mời vợ chồng Ngũ Đại Khuê cùng lên.
Hành động của khiến Ngũ Đại Khuê trong lòng thầm mắng xối xả một hồi. Cứ ngỡ chỉ cần thêm vài câu nữa, thể dễ bề bắt chuyện với vị Vương lão bản , thuận tiện giới thiệu phận của , nào ngờ Lê Giang chẳng chút nể nang như .
Trên mặt vợ chồng bọn họ đều biến sắc, nhưng chẳng khác, đành một nữa trở vị trí của .
Sắc trời càng ngày càng tối, trong tửu lầu dần dần đông đúc. Một phần đến chúc mừng là những thương hộ quan hệ ăn với Lê Ký, một phần khác là khách nhân mối quan hệ ăn với Lê Trạch, còn là những vị hàng xóm trong thành vẫn giao hảo thiết với một nhà Lê gia.
Rất nhanh, khách khứa chật kín hơn phân nửa chỗ trong sảnh lớn, lầu cũng bảy, tám bàn.
Lê Tường đang ở trong nhà bếp các tiểu nhị ở tiền sảnh truyền tin. Đến khi nàng xác nhận khách quý đều tề tựu đông đủ, lúc mới gật đầu cho bọn họ bưng đồ ăn lên.
Hiếm khi tửu lầu mới một tổ chức hỷ yến, Lê Tường đặc biệt coi trọng biểu tỷ của , bởi hỷ yến , nàng đích chuẩn vô cùng chu đáo, từ việc lên thực đơn cho đến khâu chế biến.
Nhìn một lượt, bàn đến sáu đĩa món nguội, càng đừng tới món Phật Nhảy Tường, món tuyệt đỉnh trấn tiệm cùng.
Đôi tay cầm đôi đũa của Quan lão bà run rẩy, nhất thời bà chẳng nên gắp món nào .
Bà chỉ cần ngửi hương thơm quyến rũ của các món ăn bàn cảm thấy choáng váng cả , chẳng thể phân biệt nổi đó là món gì.
---