Theo  nàng là một tiểu nha đầu đội sơ song kế, hẳn là nha  của nàng. Cô nương áo tím khẽ cúi  hành lễ, Nhung Âm cùng Lục Nga cũng đáp lễ. 
 
Bên , tiểu nha  dùng giọng thanh thúy cất lời: “ cô nương nhà  là Ninh Nguyệt cô nương của Thanh Phong Các, xin hỏi các vị quý tính?”
 
Lục Nga đáp: “Công tử nhà  họ Nhung.”
 
Cô nương áo tím liền : “Nhung công tử.”
 
Nhung Âm cũng khẽ gật đầu: “Ninh Nguyệt cô nương.”
 
Cô nương áo tím nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi công tử, khúc nhạc    ngâm xướng tên là gì?”
 
Nhung Âm mỉm  đáp: “Khúc  tên là *Hoán Khê Sa*, là  từng ngẫu nhiên   từ một cô gái giặt áo bên bờ sông. Nếu nàng  hôm nay khúc nhạc của  gặp  tri âm,  còn  đánh giá cao, hẳn là sẽ vui mừng lắm.”
 
Ninh Nguyệt cũng khẽ : “Vậy thì  cùng vị cô nương  đều  đa tạ Nhung công tử. Nếu    dùng tiếng ca động lòng  để xướng lên khúc nhạc ,  lẽ  cùng vị cô nương  sẽ mãi mãi   đến sự tồn tại của .”
 
Hai  trao đổi vài lời, Nhung Âm  : “Nếu Ninh Nguyệt cô nương  ngại  thể cùng  hợp tấu khúc , chắc hẳn sẽ càng thêm phần thú vị. Nếu cô nương đồng ý,  mong rằng khúc nhạc  sẽ  truyền xướng rộng rãi, để nhiều   thưởng thức. Như  cũng  phụ tài năng của vị cô nương giặt áo .”
 
Ninh Nguyệt tìm đến y  lẽ cũng vì chuyện . Vốn là cô nương  tiện mở lời, nên Nhung Âm  chủ động đề xuất.
 
“Đa tạ công tử thành . Về , mỗi khi xướng lên khúc nhạc , Ninh Nguyệt nhất định sẽ  rõ đây là tác phẩm của vị cô nương .” 
 
Nhung Âm gật đầu: “Ninh Nguyệt cô nương quả là chu đáo. Vậy  xin  nàng  cảm tạ cô vì  giúp nàng nổi danh.”
 
“Đây vốn là việc Ninh Nguyệt nên .” Nàng khẽ cúi đầu thi lễ.
 
Nhung Âm khẽ  : “Nếu  duyên, hy vọng   gặp mặt,   thể  chính tai  Ninh Nguyệt cô nương xướng lên khúc nhạc . Cô nương so với  càng thích hợp với nó.”
 
“Công tử quá khen .” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/58-4.html.]
 
Sau khi cùng tri âm vui vẻ trò chuyện, hai  từ biệt . Nhung Âm  về, lòng đầy phấn chấn.
 
  về đến nơi, y liền thấy Tông Chính Tiêu  đó, khuôn mặt đen như than, ánh mắt lạnh lùng. Nhung Âm liếc mắt , khẽ  bước  gần. Tông Chính Tiêu thấy , lập tức    hướng khác. Nhung Âm  nản  bước sang phía bên , Tông Chính Tiêu    tiếp.
 
Nhung Âm mắt linh hoạt chuyển động, đột nhiên phóng tới, Tông Chính Tiêu theo phản xạ đưa tay đỡ lấy,  ngờ   Nhung Âm nhân cơ hội  bệt lên đùi .
 
Tông Chính Tiêu lạnh giọng: “Người nào đó da mặt thật dày.”
 
Nhung Âm  chút ngại ngùng,  hì hì : “Người  chỉ dám mặt dày với bệ hạ thôi mà.”
 
Tông Chính Tiêu khẽ  lạnh: “ , chỉ dám mặt dày với , còn đối với tri âm thì  ngọt ngào  ?”
 
Nhung Âm bật : “Này, đây là đang ghen đấy ?”
 
“Nào dám ghen với ngươi cùng tri âm.” Tông Chính Tiêu giọng điệu âm dương quái khí.
 
“Ha ha ha ha…” Nhung Âm  ngả nghiêng, “Còn   ghen, cái hồ Thanh Liễu  sắp  ngươi biến thành hồ giấm  đấy.”
 
Tông Chính Tiêu mặt lạnh như tiền,  đáp.
 
Nhung Âm ôm lấy cổ , giọng nũng nịu: “Tiêu ca ca đừng giận nữa mà,   cho huynhi một cái thơm nhé?”
 
Tông Chính Tiêu: “Ha hả.”
 
Một cái thơm mà   xóa bỏ  chuyện?
 
“Vậy thì…” Nhung Âm suy nghĩ một chút, đột nhiên biểu cảm  mặt trở nên dịu dàng, ánh mắt long lanh  thẳng  Tông Chính Tiêu khẽ  một câu.
 
Tông Chính Tiêu kinh ngạc  về phía Nhung Âm, dường như   tin  những gì   thấy.