“Tiện nhân , đúng là giảo hoạt!” Thôi gia chủ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận  thể lập tức băm vằm Tô Uyển Nhi.
Dù  đẩy Hạ gia   vật hy sinh để bảo vệ ba gia tộc còn , nhưng xét cho cùng,  đối đầu với hoàng thất  thế gia vẫn là bên thất bại.
Bọn họ vốn định lợi dụng  phận của Tô Uyển Nhi để giáng một đòn mạnh  hoàng thất, nhưng  ngờ quân cờ   phản bội,  ngược  cắn  một cú chí mạng. Nghĩ đến đây, Thôi gia chủ tức đến mức suýt nữa hộc máu.
Lý gia chủ ở bên cạnh trầm giọng : “Tô Tiềm và phu nhân  đều  ch.ết trong tay chúng , Tô Uyển Nhi e rằng vẫn còn ôm mối hận,  báo thù cho bọn họ. Lần  ả lấy  nhập cục, chẳng qua là để kéo chúng  xuống nước mà thôi.”
Thôi gia chủ hít sâu một , nhíu mày : “Thôi . Dù  thì chỉ cần chúng  còn đó, ả và Tông Chính Liên Kỳ đừng hòng sống yên. Đừng thấy   ký đoạn  thư với Ninh Vương phủ mà nghĩ  thể thoát . Cốt nhục ruột thịt, dù  đoạn tuyệt  danh nghĩa thì chung quy vẫn còn dây mơ rễ má. Nếu  tự tìm đường ch.ết,  thì đừng trách chúng   tay độc ác.”
Lý gia chủ  chút lo lắng, hỏi: “Trước đây chúng   dùng sổ sách và danh sách để uy h.iếp đám quan viên , nếu bọn họ  thẩm vấn,  khi nào sẽ khai  chúng  ?”
Trần gia chủ  lạnh: “Hừ, bọn chúng bây giờ vì con cái  mà   giáng chức, thậm chí còn  điều  nơi khác, nếu khai  thì chỉ khiến tội càng thêm nặng. Chỉ cần   kẻ ngu, bọn chúng sẽ tự   ngậm miệng.”
Lý gia chủ vẫn  an tâm,  đề nghị: “ chúng  cũng   rõ rốt cuộc Tô Uyển Nhi còn nắm giữ bao nhiêu bí mật. Hay là sai   cho ả , kẻ  đầu độc mẫu  nàng chính là  của Hạ gia, như   lẽ sẽ dồn hết căm hận  bọn chúng,  còn tìm cách trả thù chúng  nữa.”
“Không cần thiết.” Thôi gia chủ khoát tay, lạnh lùng : “Trong mắt thiên hạ, thế gia chúng  vốn là một khối. Hơn nữa, tin tức về  thế của Tô Uyển Nhi cũng do chính chúng  tung . Ngươi nghĩ ả   ?”
Lý gia chủ mím môi,  còn gì để phản bác.
Quản gia  cẩn thận dâng lên một ly  nóng. Thôi gia chủ nhấp một ngụm, cơn giận trong lòng mới dịu  phần nào.
“Hãy giám sát thật chặt động tĩnh của Tô Uyển Nhi, đừng để  nàng phản đòn bất ngờ như   nữa.”
Lý gia chủ và Trần gia chủ cùng đồng thanh đáp: “Vâng.”
Sau khi lệnh   ban , thế gia bắt đầu hai hành động song song: Một mặt, họ tung tin đồn khắp dân gian,  rằng với  phận của Tô Uyển Nhi, nếu nàng còn sống thì sớm muộn gì cũng sẽ  kẻ nhân cơ hội tạo phản, khiến thiên hạ lâm  cảnh nguy nan. Vì , nàng cần  ch.ết.
Mặt khác, họ giám sát nàng chặt chẽ, lo sợ nàng còn che giấu quân bài nào khác.
 kỳ lạ ,   là do Tô Uyển Nhi thực sự  hết chiêu  nàng vẫn đang âm thầm chuẩn , dù  thì suốt một  thời gian  đó, nàng tỏ  vô cùng ngoan ngoãn.
Mùa đông năm nay, Hình Bộ, Đại Lý Tự, các phủ huyện nha môn đều bận tối mặt tối mày. Các phòng giam chật kín phạm nhân, các quan viên ngày nào cũng  việc đến khuya mới  về nhà, khiến cha , vợ con họ đau lòng  thôi.
Trong cung, Tông Chính Tiêu cũng chẳng nhàn rỗi hơn ai. Vì vụ án tạo phản liên quan đến hoàng thất, nên từng phạm nhân  xử lý thế nào, phán tội  ,  hợp lý  , tất cả đều  trình lên cho  định đoạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-44-3.html.]
Vì , Nhung Âm chỉ mới tận hưởng  vài ngày phúc lợi “gối ôm thịt ” thì   còn. Thỉnh thoảng, Tông Chính Tiêu vì  việc đến khuya, cảm thấy  về Ngân Giao Viên quá phiền phức, hơn nữa còn dễ đánh thức Nhung Âm, nên dứt khoát nghỉ  ở trắc điện của Ngự Thư Phòng.
Nhung Âm  quen mỗi ngày  ở bên Tông Chính Tiêu, giờ   , ăn cơm cũng  thấy ngon, ngủ cũng  yên giấc.
Cuối cùng, chờ đến ngày nghỉ ngơi tắm gội, Tông Chính Tiêu mới dành   nửa ngày để đến Ngân Giao Viên.
Vừa thấy  xuất hiện, Nhung Âm lập tức nhào tới, ôm chặt lấy, vùi mặt  lồng n.g.ự.c , ấm ức rầm rì như mèo con.
Tông Chính Tiêu xoa đầu y, lòng mềm nhũn, dịu dàng hỏi:
“Nhớ  ?”
“Ưm.” Nhung Âm cọ cọ  n.g.ự.c , ngoan ngoãn đáp trong lòng: “Nhớ Tông Chính Tiêu, nhớ lắm.”
Tông Chính Tiêu bế Nhung Âm đặt lên giường,  vẻ mặt ủy khuất của y, dịu giọng giải thích:
“Cận kề cuối năm,  việc đều bận rộn hơn một chút. Đợi  chuyện   đấy,  sẽ  nhiều thời gian bên ngươi hơn.”
Đến lúc đó,  cũng  thể thẳng thắn bày tỏ lòng , tìm một cách giải quyết thích hợp cho cả hai.
“Ừm.” Nhung Âm tỏ vẻ hiểu chuyện, tâm trạng cũng dịu  đôi chút.
Đến bữa trưa, bình thường Tông Chính Tiêu  đút Nhung Âm ăn, nhưng hôm nay  đổi ngược , Nhung Âm chủ động uy . Tuy rằng vì  quen dùng đũa, quá trình   vất vả, nhưng ít nhất tấm lòng   truyền đạt.
Sau bữa ăn, Nhung Âm còn giúp Tông Chính Tiêu xoa bóp bả vai,    khe khẽ hát. Giọng hát du dương như dòng suối mát, khiến   cũng thấy thư thái, dường như  mỏi mệt đều theo đó tan biến.
Nhung Âm nghiêm túc “hầu hạ,” hận  thể xoa bóp  bộ từ đầu đến chân. Cuối cùng, chính   mệt đến mức ngã  lòng Tông Chính Tiêu, vẫn là  giúp Nhung Âm mát xa cánh tay.
Nhung Âm ôm lấy tay , dụi dụi như  nũng,  ngốc nghếch.
“Tông Chính Tiêu thật  nha.”
Tông Chính Tiêu khẽ vuốt ve khuôn mặt nhẵn mịn của y, thầm nghĩ nếu như   ngươi vẫn còn  thể nghĩ  như thế thì  .