Bể tắm nước ấm  vặn, Nhung Âm  ngâm   nước liền lập tức trở  dáng vẻ giao nhân.
Tông Chính Tiêu tò mò hỏi: “Là cứ chạm  nước là biến đổi,  ngươi  thể tự khống chế?”
Nhung Âm bơi về phía , nhẹ giọng đáp: “Khi  còn dư thừa tinh lực,  thể tự khống chế.  nếu ,   thể biến thành giao nhân ngay  đất liền, hoặc cũng  thể hóa thành hình  khi ở  nước.”
Tông Chính Tiêu nắm lấy tay Nhung Âm, kéo y  lòng, nâng cằm y lên quan sát thật kỹ.
Nhung Âm nghiêng đầu, để mặt tựa  lòng bàn tay , nở nụ  tinh quái: “Vậy    điểm khác biệt giữa  thể  và  thể   ?”
Tông Chính Tiêu chậm rãi đáp: “Ta  thấy …”
Quả nhiên sắc mặt Nhung Âm lập tức  đổi, nhưng ngay  đó, Tông Chính Tiêu liền mỉm   tiếp: “Lừa ngươi thôi.”
Nhung Âm tức giận trừng mắt: “Lại dám đùa .”
Ánh mắt Tông Chính Tiêu dịu dàng đến tận cùng: “Ta ngày ngày đêm đêm ngắm  ngươi,    thể  nhận  sự khác biệt? Dù đều là giao nhân, ngươi và   vẫn  những điểm  giống .”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nhung Âm, chậm rãi : “Người  trông giống một thiếu niên tinh xảo, còn ngươi  mang nét thành thục của một thanh niên. Đôi mắt y  xếch lên, còn ánh mắt ngươi trầm  hơn. Trong mắt y là đại dương bao la vô tận, còn ánh mắt ngươi  như bầu trời xanh thẳm sâu xa. Môi y luôn vô thức cong lên, còn môi ngươi  mang theo một tia u buồn…”
Trong mắt Tông Chính Tiêu, sự khác biệt giữa hai  rõ ràng đến . Hắn lướt ngón tay  làn da Nhung Âm, giọng điệu chắc chắn: “Thân thể mới  của ngươi…  dung hợp với  thể ở thế giới   của ngươi đúng ?”
Tướng mạo của một    cố định ngay từ lúc sinh . Cuộc sống   cũng sẽ để  dấu ấn  gương mặt họ, sống hạnh phúc  bất hạnh, tâm thái u sầu  tiêu sái tất cả đều hiện rõ, dù  cố tình che giấu cũng khó mà xóa    những dấu vết ngoan cố .
Bức “di thư” Nhung Âm   xong  rõ ràng hé lộ quá khứ của y  khi xuyên qua.
Không cha  , từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, đến khi bước  độ tuổi  nhất của cuộc đời thì  chẩn đoán mắc bệnh nan y, chỉ  thể trơ mắt chờ đợi cái c.h.ế.t ập đến.
Không  ai trải qua đau khổ cũng mang một gương mặt khắc khổ, nhưng Nhung Âm  chịu quá nhiều gian truân, đến mức trong lòng chẳng còn chỗ để chứa thêm. Vì thế dù y vô tình  cố ý, những điều đó vẫn thấm  từ thần thái, lẩn khuất nơi khóe mắt, chân mày.
Nhung Âm gật đầu: “Ừm. Sau khi nhận  sự đồng ý của , Thiên Đạo  lấy  thể nguyên bản của , dung hợp với những đặc điểm của tộc giao nhân, tạo cho  một cơ thể mới.”
Thân phận giao nhân của Nhung Âm  khắc sâu trong lòng  , nếu đột nhiên chỉ  thể xuất hiện với hình thái nhân loại, chắc chắn sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ. Vì thế Thiên Đạo mới tìm  cách .
Tông Chính Tiêu trầm giọng: “Hắn là một giao nhân lương thiện vô tội. Nói đến chuyện  c.h.ế.t nơi đất khách,  cũng  phần trách nhiệm. Giờ ngươi khiến  sống , cũng xem như giúp  trả sạch món nợ .”
Nếu   vì Cảnh vương  tìm niềm vui, giao nhân   chẳng  đưa  kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-54-3.html.]
Nhung Âm khẽ : “Giờ    Thiên Đạo đưa về quê nhà. Trước khi ,   dặn  vài chuyện, trong đó bao gồm cả việc   hận  và ngươi. Hắn chỉ hận những kẻ  lợi dụng lòng  của  để bắt giữ ,  còn  ngừng hành hạ …”
Trong  gian thuần trắng, hai linh hồn đến từ hai thế giới khác  gặp . Họ  gương mặt gần như giống hệt . Dưới sự trợ giúp của Thiên Đạo, cả hai dùng ngôn ngữ riêng để bày tỏ lòng  ơn đối với đối phương.
Nhung Âm cảm tạ nguyên chủ vì   ngần ngại để y mượn  thể. Nguyên chủ thì cảm tạ Nhung Âm vì  tiêu hao lượng lớn công đức để cứu , thậm chí còn đưa  trở về quê hương.
Tận mắt thấy nguyên chủ trở  biển cả, Nhung Âm mới rời khỏi  gian thuần trắng .
“Ta  hứa với , sẽ   trừng phạt những kẻ từng lừa gạt và ức h.i.ế.p . Trước đó ngươi  chỉ cần  cung cấp tri thức, ngươi sẽ trả thù lao cho . Vậy lấy chuyện   thù lao , giúp  thực hiện lời hứa.”
Tông Chính Tiêu đáp: “Chuyện   sẽ xử lý, nhưng  tính là thù lao. Ngược ,  còn nợ ngươi một phần ân tình. Chỉ là dạy dỗ vài kẻ  mà thôi,   thể so với việc ngươi cứu  sống ?”
Nhung Âm  Tông Chính Tiêu vẫn luôn áy náy với nguyên chủ, vì  giúp  nhẹ lòng, liền thuận theo mà đồng ý.
“Vậy  theo ngươi.”
“Thật ngoan.” Tông Chính Tiêu chân thành khen ngợi.
Nhung Âm liếc  một cái,  chút ngập ngừng hỏi: “Vậy… ngươi  cảm thấy  bây giờ   bằng   ?”
Nguyên chủ  dung mạo tuyệt mỹ bậc nhất, Nhung Âm tự thấy  kém hơn. Hắn vốn  quá để tâm đến vẻ ngoài, nhưng  quan tâm đến việc Tông Chính Tiêu  thích   .
Tông Chính Tiêu hiểu trong lòng Nhung Âm vẫn  chút tự ti, nên  trêu chọc như , mà chỉ nghiêm túc   mắt , chân thành :
“Người  thích là ngươi, bất kể ngươi trông như thế nào. Dù cho ngươi   đổi   dung mạo, chỉ cần ngươi vẫn là ngươi, lòng  cũng chỉ thuộc về ngươi.”
Nhung Âm  xong, mặt lập tức đỏ bừng: “Ngươi thật là sến.”
Tông Chính Tiêu lúc  mới bật : “Vậy ngươi  thích  như  ? Không   dối,    lời thật.”
Nhung Âm ôm lấy cổ , nở nụ  rạng rỡ: “Thích, siêu cấp siêu cấp thích! Về  ngươi chỉ  phép như  với một  .”
“Cũng   là  ,  điều…” Tông Chính Tiêu chỉ  mặt ,  gian: “Ta  đồng ý yêu cầu của ngươi ,    ngươi cũng nên cho  chút ‘ngọt ngào’, thế   quá đáng chứ?”
Nhung Âm    hề ngượng ngùng, chủ động tiến lên hôn  một cái thật kêu,  đó còn nghiêng đầu hỏi: “Ngọt ?”