Tông Chính Tiêu hai mắt sáng rực, ôm chặt lấy Nhung Âm đầy vui sướng:
“Thật ngọt, ngọt đến  c.h.ế.t mất! Nhung Âm của  chính là  ngọt ngào nhất  đời .”
Nhung Âm cũng vòng tay ôm lấy ,  đến nỗi mắt cong tít, chẳng còn thấy đường  nữa.
Sau đó Tông Chính Tiêu cẩn thận hỏi Nhung Âm về những chuyện  xảy   khi y hôn mê, y  trải qua những gì, để hồi sinh vị giao nhân , rốt cuộc y   trao đổi với Thiên Đạo điều kiện gì?
Nhung Âm  sớm muộn gì Tông Chính Tiêu cũng sẽ , hơn nữa với quan hệ của hai  hiện tại, y cũng   giấu giếm nữa. Vì thế y kể   bộ những gì  xảy  trong  gian thuần trắng, từng câu đối thoại giữa y và Thiên Đạo,  giấu giếm điều gì.
Khi  Nhung Âm  dùng lượng lớn công đức để đổi lấy cơ hội hồi sinh giao nhân và ở  bên , Tông Chính Tiêu  kinh ngạc  đau lòng, nhất thời   nên phản ứng thế nào mới .
Xét về lý, y cảm thấy Nhung Âm   thật  đáng.  xét về tình, nếu Nhung Âm  lựa chọn ở , thì giờ phút  bọn họ  âm dương cách biệt, còn  cả đời cũng chẳng thể nguôi ngoai.
Nhung Âm  xong, thấp thỏm  về phía Tông Chính Tiêu, thấy sắc mặt  tái xanh, tưởng rằng  tức giận, bèn nhỏ giọng :
“Ngươi   mắng .”
Tông Chính Tiêu hít sâu một , giọng nghẹn :
“A Âm ngốc,     thể mắng ngươi? Người đáng trách  là .” Đôi mắt  phiếm đỏ, giọng khàn hẳn : “Tông Chính Tiêu   tài đức gì, đáng để A Âm ngươi từ bỏ nhiều thứ như  chỉ để ở  bên ? Nếu   , cuộc sống của ngươi  lẽ sẽ  hơn nhiều…”
Nhung Âm lắc đầu, nghiêm túc :
“Ngươi sai . Nếu   ngươi,  cũng chẳng thể tích lũy  nhiều công đức như . Hơn nữa, chỉ cần  thích thì chẳng cần quan tâm  đáng  . Cho dù   công đức,    quỷ  cũng sẽ quấn lấy ngươi cả đời.”
Tông Chính Tiêu  , cố ý trêu y:
“Thì  A Âm của chúng  còn  trải nghiệm ‘tình yêu  quỷ’ ? Hôm nào  bồi ngươi thử một .”
Hắn  tỏ  nhẹ nhàng một chút, nhưng nghĩ đến những gì Nhung Âm  đánh đổi, nụ   môi liền chẳng thể kéo dài.
Tông Chính Tiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y Nhung Âm, vẻ mặt nghiêm túc mà thề:
“A Âm,  lấy tính mạng của  và cả  phận của Tông Chính gia  thề, đời  chỉ yêu một  Nhung Âm, chỉ nhận y  bạn đời. Ta sẽ dốc hết sức  để đối  với y. Nếu vi phạm, mặc cho Thiên Đạo trừng phạt.”
Nhung Âm  ngăn  , mà yên lặng lắng  hết lời thề.
Bởi vì, lời thề   chỉ giúp Tông Chính Tiêu vơi bớt cảm giác áy náy, mà còn cho Nhung Âm, một  đến từ thế giới khác cảm giác an  để yên tâm dừng chân nơi đây.
Y và Tông Chính Tiêu cả đời  đều sẽ ở bên , đến c.h.ế.t  rời.
Nhung Âm hung hăng trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi :
“Ta sẽ  hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay.   sẽ  Thiên Đạo giám sát ngươi. Nếu ngươi dám phụ ,  liền g.i.ế.c ngươi ,  đó tự sát, đầu thai chuyển thế!”
Tông Chính Tiêu bật , nhẹ giọng dỗ dành:
“Ta còn  cùng A Âm song túc song phi,   thể cho ngươi cơ hội đó?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-54-4.html.]
“Miệng lưỡi trơn tru.” Nhung Âm lườm  một cái,  đó dời chủ đề: “Được ,   kể hết chuyện của , giờ đến lượt ngươi. Ngươi   gì trong mấy ngày  hôn mê? Chuyện lớn chuyện nhỏ đều  kể hết. Nếu để  phát hiện ngươi dám giấu giếm điều gì,  lập tức rời khỏi hoàng cung,  cần ngươi nữa.”
Câu  cuối cùng của Nhung Âm chẳng khác nào  lấy mạng Tông Chính Tiêu.
Huống hồ  vốn  định thẳng thắn  chuyện với Nhung Âm, chỉ là  khi  câu đó,  càng thêm cẩn thận,  bỏ sót chi tiết nào.
Tông Chính Tiêu kể  từ lúc phát hiện nửa bức “di thư” mà Nhung Âm để , đến những ngày  ngày đêm túc trực bên cạnh,  ăn  uống, liên tục bãi triều,   tiếp kiến đại thần,  lệnh cho thái y luân phiên chẩn trị cho Nhung Âm.
Rồi đến khi Thiên Đạo lấy   thể cũ của Nhung Âm,  gần như suy sụp, thậm chí  cầm ngọc trâm định đ.â.m xuyên tay trái .
Nếu   Thiên Đạo kịp thời nhắc nhở, bàn tay  e rằng   phế.
Cùng một  thời gian, Tông Chính Tiêu trải qua những điều còn kịch tính hơn cả Nhung Âm. Nghe   suýt chút nữa tổn thương chính , Nhung Âm theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y trái của , gắt gao ôm  lòng  chịu buông.
Tông Chính Tiêu dịu dàng xoa đầu y, thấp giọng :
“Chuyện  qua , A Âm đừng để trong lòng.”
“Làm   thể  để ý .” Nhung Âm tựa  lồng n.g.ự.c Tông Chính Tiêu, vẻ mặt  chút ủ rũ, thở dài : “Ta suýt chút nữa  hại ngươi.”
“Lúc nãy còn  mãi , kết quả bây giờ  tự trách chính ?” Tông Chính Tiêu giơ tay chạm  khóe môi Nhung Âm, dùng đầu ngón tay khẽ nâng lên,  khẽ: “Ta hy vọng A Âm mỗi ngày đều vui vẻ. Nếu ngươi cứ mặt ủ mày ê,  mới thật sự   với mấy ngày  chịu khổ.”
Nghe   , Nhung Âm cố gắng nở một nụ , nhưng trong mắt vẫn còn phảng phất nét u buồn.
Tình yêu vốn dĩ là như thế, sợ đối phương  vì  mà trả giá,  càng sợ đối phương trả giá quá nhiều, chịu quá nhiều khổ đau.
Tông Chính Tiêu nâng hai tay, nhẹ nhàng xoa hai má Nhung Âm, cố kéo y  khỏi cảm xúc tiêu cực.    cố tình   vẻ mặt   đắn, nheo mắt  :
“Thay vì phí thời gian  đây suy nghĩ ai thiệt thòi hơn ai, chi bằng  chút gì đó thực tế, báo đáp  một chút ?”
Nhung Âm ngẩng đầu  : “Ngươi  báo đáp cái gì?”
“Trước  .”
Nói , Tông Chính Tiêu bế bổng Nhung Âm lên từ trong bồn tắm, bước thẳng về phía giường.
Nhung Âm kinh ngạc  , lập tức cảnh giác: “Ngươi   là định……”
Tông Chính Tiêu  mà  .
Nhung Âm căng thẳng nuốt nước miếng, cảm thấy    trêu chọc , nhưng cũng sợ  thực sự  thật:
“Tuy rằng   ngại cùng ngươi , nhưng đêm nay  là  đầu tiên,   quá vội vàng ?”
Tông Chính Tiêu vẫn im lặng  đáp.
Nhung Âm bắt đầu nóng nảy: “Tông Chính Tiêu, ngươi còn  lên tiếng,  sẽ lấy gia pháp hầu hạ ngươi!”