Trước khi Nhung Âm kịp giãy giụa, Tông Chính Tiêu  nhanh tay ôm lấy y đặt lên giường.
 
Đệm chăn  trải cẩn thận nên Nhung Âm  thấy đau, y chỉ để ý đến Tông Chính Tiêu đang cúi  áp sát.
 
Tông Chính Tiêu   lời nào, khí thế bức , ánh mắt  Nhung Âm cũng nhuốm đầy dục vọng.
 
Nhung Âm lắp bắp: "Ngươi... ngươi...    bậy đó..."
 
Tông Chính Tiêu chống hai tay hai bên đầu Nhung Âm, giam cầm y  , khẽ : "Vừa  chẳng  còn đòi dùng gia pháp ? Ngươi  dùng gia pháp gì hả?"
 
Khoảng cách giữa hai  quá gần, Nhung Âm  thể thấy rõ chính  trong mắt Tông Chính Tiêu. Y  dám  thẳng, lảng tránh: "Kệ   dùng gia pháp gì, dù  ngươi mau  lên, đừng đè ."
 
"Lần    thể đáp ứng." Tông Chính Tiêu    đưa tay nâng mặt Nhung Âm, cúi đầu hôn lên trán y,  đến chóp mũi, cuối cùng là môi.
 
Tông Chính Tiêu hôn  dịu dàng, tựa cơn mưa xuân lất phất, nhẹ nhàng thấm đẫm vạn vật.
 
Nhung Âm  kịp mở miệng từ chối   cuốn  vòng xoáy ngọt ngào.
 
Đây là nụ hôn đầu của Nhung Âm. Cảm giác hôn môi còn tuyệt vời hơn những gì y tưởng tượng. Cánh môi Tông Chính Tiêu mềm mại trơn mịn, Nhung Âm cảm thấy như đang thưởng thức một viên trái cây ngọt ngào.
 
Cuối cùng y dần chìm đắm, đưa tay ôm lấy cổ Tông Chính Tiêu. Bàn tay Tông Chính Tiêu cũng dần chuyển xuống eo y.
 
Nhung Âm thấp thỏm do dự, tự hỏi liệu   thực sự chuẩn  tâm lý để đón nhận Tông Chính Tiêu  .
 
Giây tiếp theo, Nhung Âm còn đang phân vân thì  Tông Chính Tiêu ôm lật . Hắn buông môi Nhung Âm, vùi mặt y  n.g.ự.c , tay chân quấn chặt lấy  thể y.
 
"Không còn sớm, ngủ thôi." Tông Chính Tiêu  với giọng điệu thản nhiên.
 
Nhung Âm: "?"
 
Nhung Âm: "!"
 
"Ngươi dám đùa !" Nhung Âm giận dữ, vùng vẫy đ.ấ.m đá Tông Chính Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-55-1-doi-uyen-uong-nho-nhong-nheo.html.]
 
Phải  Tông Chính Tiêu  liệu   việc. Biết  sẽ  đánh,   nhanh chóng khống chế Nhung Âm, nếu  giờ  chắc mặt mũi   bầm dập.
 
Tông Chính Tiêu ôm chặt Nhung Âm, ghé sát tai y khẽ hôn, giọng khàn khàn nũng nịu: "A Âm,  mệt."
 
Thân thể Nhung Âm cứng đờ, lúc  mới nhận  Tông Chính Tiêu  thức trắng mấy ngày mấy đêm, tinh thần chắc hẳn  hao tổn quá độ. Hắn vẫn luôn ở bên cạnh y đến tận bây giờ, hẳn là cũng đang cố gắng gượng.
 
Nghĩ đến đây, Nhung Âm vòng tay ôm  Tông Chính Tiêu, giọng mềm mỏng: "Vất vả , an tâm ngủ ,  sẽ ở bên cạnh ngươi."
 
"Ừm..." Tông Chính Tiêu khẽ đáp một tiếng. Ngay  đó, tay chân đang đặt   Nhung Âm dường như nặng thêm, nhịp thở của Tông Chính Tiêu cũng lập tức  đổi.
 
Hắn gần như ngủ ngay tức khắc.
 
Nhung Âm dùng mặt cọ cọ Tông Chính Tiêu. Dù  buồn ngủ, y vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt .
Nửa đêm, Nhung Âm  say giấc nồng nhưng Tông Chính Tiêu vẫn  hề  ý định buông  , sự giam cầm  chẳng hề lơi lỏng dù chỉ một khắc.
Tông Chính Tiêu  rõ Nhung Âm  trở về, nhưng trong lòng vẫn  thôi bất an, đây chẳng qua chỉ là  thể thuận theo bản năng mà thôi.
Ngoài phòng, cung nhân trực đêm ngước  vầng trăng thanh tịnh, tinh tú lấp lánh,  rằng ngày mai ắt hẳn là một ngày thời tiết  lành.
Quả nhiên, ngày hôm  ánh dương rực rỡ chiếu rọi, nhưng Tông Chính Tiêu chẳng thể nào  thấy, bởi     suốt một ngày một đêm, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới từ từ tỉnh giấc.
Ý thức còn    tỉnh táo, bản năng khiến  siết chặt hai tay, nhưng lồng n.g.ự.c  trống rỗng.
Tông Chính Tiêu như  lửa đốt, bật   dậy, nỗi tuyệt vọng và cảm giác mất mát khi Nhung Âm biến mất  mắt  một  nữa ùa về. Hắn  chằm chằm  tấm chăn gối xộc xệch, nhất thời  phân biệt  rốt cuộc Nhung Âm  thực sự trở ,  tất cả chỉ là một giấc mộng .
May ,  khi Tông Chính Tiêu chìm sâu  sự hoài nghi của chính , giọng  quen thuộc từ phía  vang lên.
"Ngươi  tỉnh  ."
Tông Chính Tiêu đột ngột  đầu , Nhung Âm đang mỉm  tiến về phía .
Sáng sớm hôm , Tứ Hỉ  mang đến cho Nhung Âm những bộ y phục mới,  rằng đây là ba bộ  may gấp trong thời gian ngắn nhất,   sẽ còn  thêm nhiều bộ khác  đưa đến.
Nhung Âm vốn chẳng mấy quan tâm đến việc   bao nhiêu bộ y phục,  y phục để mặc là  .
Lúc , Nhung Âm mặc một bộ xuân sam màu xanh lam nhạt, phần eo  thiết kế đặc biệt, tôn lên vóc dáng cân đối  hảo của y, kết hợp với kiểu tóc mới  Lục Nga tỉ mỉ chải chuốt, trông như một vị công tử thế gia khí chất phi phàm.
Y  mới đến gần   Tông Chính Tiêu kéo  lòng, hai tay ôm chặt lấy vòng eo, sức siết mạnh mẽ như  bóp nát xương cốt.
Ngay khi  thấy thần sắc của Tông Chính Tiêu, Nhung Âm  đoán  suy nghĩ của , nên dù cảm thấy  thoải mái nhưng y cũng  lên tiếng phản kháng, mà ngược  ôm lấy đầu Tông Chính Tiêu, để  trút hết nỗi sợ hãi và bất an  lòng .
Một lúc lâu  Tông Chính Tiêu mới dần bình tĩnh ,  nới lỏng vòng tay, nhưng vẫn  buông Nhung Âm , mà ôm y  lên đùi .
Nhung Âm tựa  vai  giải thích lý do y  vắng mặt: “Đời   ba chuyện gấp, ngươi nghĩ ."
Y thề rằng y chỉ rời  một lát để  vệ sinh, còn việc ăn cơm  y phục đều  giải quyết ngay  giường, chỉ vì sợ Tông Chính Tiêu tỉnh dậy  thấy y sẽ lo lắng.
Kết quả, thật trùng hợp, y  rời  thì Tông Chính Tiêu liền tỉnh giấc.