Lý Ngạo lập tức hiểu  hàm ý của ca ca:
“Vậy tức là, chỉ cần chúng  giấu kỹ chuyện   để phụ  ,  sẽ  trách phạt  đúng ?”
“Không hổ là nhi tử Lý gia, quả nhiên lanh lợi.” Lý đại thiếu gật đầu khen ngợi,  đó  :
“Hôm nay những hạ nhân  chuyện, ngươi  đích  gặp từng  một, khiến bọn họ ngoan ngoãn giữ miệng. Còn nữa, bên chỗ di nương  nhất cũng đừng để nàng . Người  càng nhiều thì càng khó giữ kín, chẳng may  kẻ lỡ miệng thì hỏng.”
“Vâng,   lời ca hết!” Lý Ngạo thật lòng tin rằng ca ca đang hết sức giúp , liền vội vàng gật đầu đồng ý.
Vấn đề xem như   “giải quyết”,  khí giữa hai   liền trở nên thoải mái hơn nhiều. Lý đại thiếu nhân đó giả vờ vô tình hỏi:
“Tiểu Ngạo, sủng vật của bệ hạ thật sự  đến  ?”
Lý Ngạo  hỏi, lập tức hiện lên trong đầu gương mặt khuynh thành của Nhung Âm. Gã  nhịn  nuốt nước miếng một cái:
“Ca,   tưởng tượng  y  tới mức nào ! Y là nam nhân  nhất mà  từng gặp trong đời! Tính tình thì như một trái ớt nhỏ, cay mà mê ,   thôi cũng  thấy thèm !”
Lý đại thiếu khẽ thở dài:
“Tiếc là giao nhân chỉ  một,  thuộc về bệ hạ.  mà, ngươi  y trông  nét giống  Hồ… Vừa khéo,   chút giao tình với một đoàn thương nhân  Hồ. Hay là để  nhờ bọn họ giúp ngươi để ý thử, xem ở Tây Vực  ai mang dung mạo tương tự  . Nếu , sẽ chuộc về một  cho ngươi thưởng thức.”
“Được nha! Ca đúng là  nhất!” Lý Ngạo mừng rỡ reo lên, “Hừ, mẫu   còn dặn  đề phòng ,       với  như  chứ!”
Lý đại thiếu mỉm , nụ  trông như thật mà lòng thì giả dối:
“Không ,  sẽ  một ngày di nương hiểu  nỗi khổ tâm của . Dù  chúng  cũng là   ruột thịt,   nỡ hại ngươi cho ?”
Lý Ngạo gật gù:
“Phải , chính là như !”
Toàn tâm  ý đắm chìm trong mộng tưởng về một ngày  ôm mỹ nhân của hoàng đế trong tay, Lý Ngạo    để ý tới ánh mắt Lý đại thiếu đang  gã, ánh mắt đó chẳng khác nào đang  một con rệp.
——
Vì hôm   ngoài chơi mệt quá, Nhung Âm ngủ mê mệt đến tận khi mặt trời lên cao vẫn  tỉnh dậy.
Trong mộng, y đang vui vẻ gặm dưa hấu thì bỗng cảm thấy  mặt  thứ gì đó ướt át, dính dấp lành lạnh chạm .
Mơ mơ màng màng mở mắt , liền thấy Tông Chính Tiêu chẳng  từ lúc nào  xuất hiện ngay  mặt, đang  ngây ngốc  y, còn liên tục vươn đầu lưỡi  l.i.ế.m loạn  mặt y, khiến cả khuôn mặt ướt sũng đầy nước dãi.
 chuyện khiến y phẫn nộ hơn là nước miếng của Tông Chính Tiêu thậm chí còn nhỏ  cả miếng dưa hấu mà y đang ăn!
Chuyện  thì Nhung Âm thật sự  nhịn nổi nữa. Y túm lấy tai Tông Chính Tiêu, nghiến răng nghiến lợi quát:
“Tông Chính Tiêu! Ngươi là chó ? Sao nhiều nước miếng như !”
Tông Chính Tiêu lập tức lộ vẻ tủi , đôi mắt  y long lanh như sắp ,  mở miệng kêu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-60-2.html.]
“Gâu gâu gâu!”
Tiếng chó sủa  chân thực đến mức khiến Nhung Âm cảm giác như thực sự  một con ch.ó đang kêu to bên tai .
Ngay lúc , y choàng tỉnh khỏi giấc mộng, chậm rãi mở mắt … và đập  mắt là một cái đầu chó phóng to ngay sát mặt!
“A—!” Nhung Âm hét lên một tiếng, bật  dậy. Con chó nhỏ vốn đang  đè  n.g.ự.c y cũng  đẩy rơi xuống đùi.
“Ngao ô…” Tiểu cẩu rơi xuống theo hình chữ X, phát  tiếng rên rỉ đáng thương.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Nga bước . Thấy Nhung Âm đang trợn mắt  chó con như thể thấy ma, nàng bật  :
“Chủ tử quên  ? Đây là con cún nhỏ mà  nhặt về hôm qua đấy.”
Lý trí dần dần  về, Nhung Âm lúc  mới nhớ  y giờ  là một  nuôi chó.
Y đưa hai tay kẹp lấy nách con cún, nhấc nó lên xem kỹ từ  xuống :
“Tối qua thấy ngươi đen thui,  còn tưởng ngươi  dính thứ gì bẩn. Hóa  ngươi thật sự là một con cún đen .”
“Gâu gâu!” Tiểu cẩu lè lưỡi đáp  y, vẻ mặt vô cùng phấn khởi.
Nhung Âm  cúi đầu quan sát kỹ càng một  nữa:
“Lục Nga, Ngân Giao Viên của chúng    thêm một vị cô nương .”
Lục Nga bật :
“Phải , lúc nô tỳ tắm cho nó  phát hiện .”
Nhung Âm đưa tay xoa xoa đầu con ch.ó nhỏ, dịu giọng :
“Từ nay về  cứ yên tâm ở  đây. Ta  miếng thịt nào ăn, ngươi cũng sẽ  một khúc xương gặm.”
“Gâu gâu gâu!” Tiểu cẩu hớn hở vẫy đuôi liên hồi, phấn khởi như thể thật sự  hiểu .
Đến trưa dùng cơm xong, ánh nắng chan hoà, Tông Chính Tiêu mang sổ sách  sân phơi  việc. Nhung Âm cũng  một bên cúi đầu   vẽ vẽ, chỉ là   y   đang nghĩ kế mưu sinh, mà là đang chọn tên cho cún con.
“ Được,  cảm thấy mấy cái tên  đều  . Đợi lát nữa để cún cưng tự  chọn .” Nhung Âm  duỗi lưng,  tỏ vẻ cực kỳ hài lòng với thành quả đặt tên của .
“Để  xem nào.” Tông Chính Tiêu đưa tay nhận lấy tờ giấy, liếc mắt  xuống danh sách tên,  nhịn  bật  thành tiếng.
“Phú Quý, Phát Tài, Kiện Kiện, Khang Khang, Gạch Cua Bao, Cá Sống Cắt Lát, Quả Trà, Ai Thuỵ, Tiểu Y, bạn học Tiểu Ngải …”
Tông Chính Tiêu  một lèo, nụ   mặt càng lúc càng lố:
“Ngươi tốn công suy nghĩ cả nửa ngày, rốt cuộc cũng chỉ nghĩ   từng  cái tên thôi hả?”