Nhung Âm giật  tờ giấy, vẻ mặt  phục:
“Ngươi  cái gì? Mấy cái tên  chỗ nào  ?”
Tông Chính Tiêu  vẻ “Ngươi vui là  ”, bình thản :
“Ừ,  nãy  lỡ lời. Mấy cái tên … đều tuyệt cả.”
“Hừ, xem  ngươi cũng  chút mắt .”
Nhung Âm hừ nhẹ một tiếng,  đó đem từng cái tên xé rời, vo tròn  thành từng cục nhỏ,  đặt hết  mặt con cún nhỏ đang  cạnh chân y, lim dim buồn ngủ. Y đầy vẻ mong chờ:
“Cún con, mau chọn một cái  tên của ngươi .”
Tiểu cẩu thấy một đống cục giấy  mặt, tưởng là đồ ăn, lập tức thè lưỡi định liếm, may mà Nhung Âm kịp thời ngăn , nếu  thì mấy cái tên  coi như xong đời.
Tông Chính Tiêu ở bên cạnh chống cằm, ánh mắt lúc thì dõi theo Nhung Âm, lúc thì  chó nhỏ,  càng lúc càng xán lạn.
Sau khi dạy dỗ bao , chó nhỏ cuối cùng cũng hiểu  đống giấy vo    để ăn.
  đồ chơi thì  quá nhàm chán, chó con  vẻ chẳng hứng thú gì, chỉ tùy tiện quơ móng vuốt một cái, ai ngờ  vặn vỗ trúng một cục giấy.
“Ngươi chọn  nha!” Nhung Âm vui vẻ cầm lấy cục giấy, mở   tên bên trong  lập tức bật  khanh khách:
“Không ngờ ngươi  chọn cái … Thôi , từ nay về  gọi ngươi là Tiểu Ngải nhé!”
Nhung Âm bế cún con lên, gọi:
“Tiểu Ngải!”
“Ẳng!”
“Tiểu Ngải!”
“Gâu gâu!”
Một  một chó, tinh lực dồi dào, cứ thế gọi qua gọi  đến mười mấy , kêu đến mức tai Tông Chính Tiêu cũng bắt đầu ong ong.
 điều Tông Chính Tiêu  ngờ tới chính là chuyện  mới chỉ là khởi đầu.
Có lẽ vì cái tên “Tiểu Ngải”  quá thú vị, hơn nữa  nào gọi cún con cũng đều sủa  vô cùng đúng lúc, thế nên chẳng riêng gì Nhung Âm, cả đám  trong Ngân Giao Viên cũng hùa theo. Đến nỗi đầu bếp  bếp mà thấy chó con  ngang qua cũng  nhịn  gọi một tiếng.
Vì  trong mấy ngày tiếp theo, câu mà Tông Chính Tiêu  thấy nhiều nhất chính là:
“Tiểu Ngải.”
“Ẳng!”
Có một  Tông Chính Tiêu còn phát hiện cả Tứ Hỉ cũng lén lút gọi con chó  là “Tiểu Ngải”. Mỗi  thấy nó hưng phấn chạy vòng quanh , Tứ Hỉ đều  tít cả mắt, trông chẳng khác gì  nhặt  thỏi bạc rơi  đường.
Tông Chính Tiêu thì khịt mũi khinh thường, chỉ là một cục lông nhỏ như thế,  gì đáng để thích đến  chứ?
Hắn  nghĩ đến đó, bỗng cảm thấy mũi chân  cái gì đó khẽ chạm . Cúi đầu  xuốnglà một quả cầu mây  gọn  chân.
Ngay  đó, Tiểu Ngải thở hổn hển chạy tới,  quanh  một vòng  ngẩng đầu sủa hai tiếng gâu gâu.
Tông Chính Tiêu nhíu mày, giọng uy nghiêm:
“Làm gì?”
Ai ngờ chó nhỏ chẳng hề sợ hãi, ngược  còn lấy đầu húc húc  quả cầu mây,   sủa mấy tiếng rõ to.
Tông Chính Tiêu hiểu :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-60-3.html.]
“Muốn trẫm ném cầu cho mi  nhặt ?”
Gần đây   thấy Nhung Âm cùng Lục Nga chơi trò  với con ch.ó cũng là ném cầu nhặt cầu mà thôi.
“Gâu.” Tiểu cẩu quẫy đuôi.
Tông Chính Tiêu liếc  xung quanh  thấy Nhung Âm , cung nhân ai nấy cũng đang bận việc của ,  ai để ý tới .
“Xem như nể tình ngươi là sủng vật của A Âm, trẫm cho chơi một  thôi, chỉ một  thôi đấy.”
Hắn nhấn mạnh,    cúi  nhặt quả cầu, ném  ngoài với lực đạo  .
“Ẳng!” Tiểu Ngải lập tức  đầu chạy theo.
Chỉ là… Tông Chính Tiêu khi    rằng  đời  một điều gọi là: “ngựa quen đường cũ.”
Khi Nhung Âm khảo sát xong địa điểm để xây lò nướng bánh trở về, điều đầu tiên y thấy chính là Tông Chính Tiêu   mất  hình tượng,  thảnh thơi  bậc thềm, vẻ mặt rạng rỡ chăm chú ném cầu cho chó con.
Mỗi  con ch.ó chạy về,  còn cúi  xoa cằm nó, khen thưởng bằng giọng đầy hào hứng:
“Tiểu Ngải giỏi quá.”
Vậy là,  khi kế nhiệm Nhung Âm, bạn học Tiểu Ngải  trở thành sủng vật thứ hai của đoàn Ngân Giao Viên, thậm chí vị trí sủng vật  một vẫn là chủ nhân của nó. Từ đó, một bước lên đỉnh đời cẩu sinh.
Nhung Âm đích  vẽ bản thiết kế cho lò nướng bánh, liệt kê rõ các loại vật liệu cần dùng  giao cho Tông Chính Tiêu, bảo  sai   thu thập đưa  cung. Hắn  nhờ thợ thủ công, mà tự  cùng các cung nhân của Ngân Giao Viên  cân nhắc  thi công. Chỉ mất hai ngày, lò nướng   thành.
Lò  đặt ngay cạnh phòng bếp,  tiện để Nhung Âm lui tới nấu nướng. Dựa  nguyên liệu sẵn  trong cung, kết hợp với phương pháp  học  đó, y bắt đầu  mẻ bánh mì đầu tiên.
Sau khi cho bánh  lò, bịt kín miệng lò, nhóm lửa  đáy, Nhung Âm  dám rời  nửa bước,  cạnh canh lửa chờ bánh chín.
Đầu tháng Sáu, thời tiết bắt đầu oi nóng. Nhung Âm  gặm que kem tự ,   chờ. Bên cạnh còn  Lục Nga phe phẩy quạt cho y, ngoan ngoãn  đợi bánh  lò.
Tông Chính Tiêu từ Ngự Thư Phòng trở về, còn  bước qua cổng viên  ngửi thấy mùi hương lạ thoảng trong  khí.
Tứ Hỉ :
“Xem  tiểu chủ  nghĩ  món điểm tâm mới .”
Tông Chính Tiêu bật , gật đầu:
“Nghe mùi thì  vẻ cũng  tệ.”
Khi hai  đến nơi, một nhóm cung nhân  bắt đầu ăn. Thấy Tông Chính Tiêu,   vội vã  dậy hành lễ.
Nhung Âm phất tay gọi:
“Mau  đây, phần   để dành cho ngươi đấy.”
Tông Chính Tiêu  xuống bên cạnh Nhung Âm,  mâm điểm tâm   cắt thành từng miếng đều tăm tắp đặt  bàn. Vỏ ngoài vàng óng, ruột mềm mịn dày đặc, thoang thoảng mùi mạch, còn  chút vị ngọt dịu nhẹ.
Thấy Tông Chính Tiêu còn  động đũa, Nhung Âm liền cầm một miếng đưa tới miệng :
“Mau nếm thử . Mẻ đầu tiên   vốn chỉ định thử tay nghề, nên   nhiều. Không ngờ thành quả  khá , ngươi ăn  cho  góp ý nhé.”
Tông Chính Tiêu cẩn thận thưởng thức  :
“Độ ngọt với  là  . Vỏ bánh  mùi thơm nhẹ, bên trong mềm, nhưng  nghĩ nếu mềm hơn chút nữa thì sẽ càng ngon hơn.”
Nhung Âm gật đầu đáp:
“Món điểm tâm   đặt tên là ‘bánh mì’. Ta  định  quá ngọt, vì  dùng kèm với mứt trái cây. Như ,   thích ngọt như ngươi  thể ăn , còn ai thích ngọt thì  thể phết thêm mứt trái cây.”